“Tân Đông Lâm? Ông ta lấy được lệnh bài từ chỗ Ngô phó tướng lúc nào?”
“Rót rượu.”
Mặc Diệp nhìn lệnh bài trong tay, trên môi nở nụ cười giễu cợt: “Lão hồ ly Tân Đông Lâm từ trước đến nay vô cùng gian xảo, lần này tình nguyện giúp Tần Tử Tuyết lấy lệnh bài...”
“Có thể thấy phụ tử bọn họ đã thông đồng với nhau.”
Vân Quản Ninh rất nhanh cũng phản ứng lại.
Nàng gật đầu: “Nếu như chỉ là Tần Tử Tuyết, có thể nói là không có não.Nhưng Tân Đông Lâm cũng đã vào cuộc, e rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy.”
“Tiếp sau đó người định làm gì? Miếng lệnh bài này người định xử lý thế nào?”
“Tương kế tựu kế”
Mặc Diệp ngẩng đầu, khóe môi nở nụ cười thật sâu.
Bộ dạng có phần đen tối.
Vân Quản Ninh cũng cười: “Lần này là ta giúp người, người định cảm ơn ta thế nào?”
Nàng duỗi hai ngón tay ra xoa nhẹ, đúng lúc Mặc Diệp chuẩn bị đưa bạc cho nàng.
Không ngờ, lần này Mặc Diệp lại không đánh bài theo lẽ thường.
Hắn cười trầm mặc: “Ha.”
“Lần này người chọc giận Mẫu phi đến đổ bệnh, bổn vương còn chưa tìm người tính sổ.Còn có lúc ở Khôn Ninh Cung, bổn vương đã kịp thời cứu ngươi, ngươi định cảm ơn bổn vương thế nào?”
Vân Quán Ninh lập tức đình trệ.
Nàng muốn tìm hắn để đòi thù lào!
Ngược lại với cách tính như vậy, nàng lại thành mắc nợ sao?
Vãi!
“Nhưng ta đã giúp Mẫu phi đến thái y viện để trút giận, chuyện này coi như công bằng rồi.”
Nàng nói với vẻ không tự tin.
Về phần nàng bị đánh ở Khôn Ninh cung, quả thực là Mặc Diệp đã đến cứu nàng: “Cho dù hoàng hậu muốn đánh ta, cũng chỉ vì ta đến thải y viện để trút giận cho Mẫu phi, cũng không thể tránh ta.”
Vân Quán Ninh yếu đuối nói.
“Không biết xấu hổ.”
Mặc Diệp liếc nàng một cái: “Ý của ngươi là, chúng ta đã hoàn toàn công bằng?”
“Đúng vậy!”
Vân Quán Ninh ưỡn ngực ngẩng đầu, nàng đúng là không biết chữ “xấu hổ” viết kiểu gì!
“Ngươi để cho tốn nhi của bà Trương đóng giả Viên Bảo lừa Mẫu phi...”
Mặc Diệp không tức giận, chỉ bình thản vứt ra một câu.
Câu này tương đương với một quả bom không hẹn giờ.
Làm sao hắn biết được chuyện này?
Nhất định lại là Như Yến cáo trạng!
Nha đầu thổi này!
Vân Quán Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mặc Diệp, người lấy chuyện này uy hiếp ta?”
“Không hẳn.Bổn vương có thể thay người bảo mật, nhưng cũng không nói chắc một ngày nào đó ở trước mặt Mẫu phi, lỡ miệng...nói ra chuyện này với Mẫu phi?”
Mặc Diệp cười nhẹ: “Hoặc là, bổn vương trực tiếp đưa Viên Bảo tiến cung thăm Mẫu phi?”
Vân Quán Ninh: “!”
Quả nhiên hắn đang uy hiếp nàng!
“Mặc Diệp! Ngươi làm ta tức chết rồi!”
Nàng hét lên một tiếng, tiến lên bóp cổ Mặc Diệp: “Hôm nay ta bóp chết ngươi!”
Nhưng ai ngờ lại trượt chân, trực tiếp ngã vào lòng Mặc Diệp.
Vốn dĩ hắn đang ngồi, Vân Quán Ninh ngã xuống như vậy...trực tiếp ngã xuống ngực hắn, hai tay cũng tự nhiên đỡ lấy ngực hắn.
Bốn mắt nhìn nhau...
Ánh mắt Mặc Diệp giễu cợt: “Vân Quán Ninh, người muốn ôm ấp lấy lòng bổn vương sao?”
“Cố gắng hối lộ bổn vương để giúp người che đậy bí mật?”
Thay vì đẩy nàng ra, hắn nhướng mày nhìn nàng.
Từ “ội vãi” vừa định thốt lên từ miệng Vân Quán Ninh đã trực tiếp bị nuốt xuống.
Vì nàng biết chỉ cần mở miệng, tên nam nhân này có thể càng độc miệng hơn nữa!
Nàng hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy cơ thể của cẩu nam nhân dưới lòng bàn tay quả thật rất mê người. Nàng đảo mắt, dứt khoát cười hai tiếng “hi hi”.
“Nếu như người đã nói như vậy, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa!”
Nói xong, nàng ngắm chuẩn môi mỏng của hắn, mãnh liệt hôn xuống!