Bởi vì quá đỗi kinh ngạc, Tần Tự Tuyết lùi về sau một bước.
Nàng ta nhìn Vân Quán Ninh giống như nhìn thấy quỷ: "Vân Quán Ninh! Rốt cuộc người đã giở trò gì?"
Tần Tự Tuyết hét lên hỏi.
"Giở trò?"
Vân Quán Ninh cong khóe môi, vờ như không hiểu lời nàng ta nói: "Tam vương phi, do ngươi không xem kỹ, rốt cuộc Vân trắc phi nhà người mặc bộ giá y nào."
"Người gây khó dễ trước không phải ngươi sao?"
"Không phải người nói bộ giá y này người đã từng mặc rồi sao? Bây giờ người hỏi ta làm gì?"
Vân Đinh Lan đang cực kỳ căng thẳng!
Vào lúc nàng ta suýt chút đã không kìm chế được cảm xúc...
Bỗng nhiên Tân Tự Tuyết kinh ngạc thốt lên.
Vân Đinh Lan sợ hãi run cầm cập.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cho dù nàng ta có ngốc đến cỡ nào cũng có thể hiểu chuyện này không bình thường. Bộ giá y trên người nàng ta hoàn toàn không phải giá y của Tần Tự Tuyết!
Vân Đinh Lan bỗng nhiên thở phào một hơi.
Cả người nàng ta mềm nhũn, trực tiếp ngã vào người Vân Quán Ninh.
Cảm giác vừa mừng vừa lo này...
Người bình thường thật sự chịu không nối!
"Vô dụng."
Vân Quán Ninh khẽ mắng nàng ta một câu, nhưng vẫn tốt bụng đỡ nàng ta dậy. Trong lòng Vân Đinh Lan có bất mãn thế nào cũng không thể nổi giận vào lúc này, ngầm thừa nhận nàng ta là đồ vô dụng...
Vân Đinh Lan không thể hiểu nổi.
Hôm nay lão bà đó mang giá y đến, Vân Quán Ninh giúp nàng ta mặc vào.
Tại sao khi vào phủ Tam Vương, bộ giá y đó lại biến thành thế này?
Ánh mắt nàng ta dò hỏi Vân Quán Ninh, rốt cuộc chuyện này là sao?
Lúc này, Vân Quán Ninh không có thời gian giải thích với nàng ta.
Nàng đang bận đối phó Tần Tự Tuyết!
"Sao vậy? Tam vương phi? Nói không nên lời à?"
Thấy Tần Tự Tuyết quá đỗi kinh ngạc vẫn nguyên im tại chỗ, Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ta: "Không phải chính miệng người nói, đây là giá y người từng mặc rồi sao?"
"Ta nhiều lần bảo người kiểm tra cho kỹ, ngươi cứ khăng khăng người không nhìn nhầm"
"Vậy bây giờ lại thế nào đây?"
Vừa rồi Tần Tự Tuyết còn nhe nanh múa vuốt trách mắng Vân Đinh Lan, nói Vân Đinh Lan có
ý đồ xấu, ngấp nghé vị trí vương phi của nàng ta.
Bây giờ bị bẽ mặt rồi chứ?
Tần Tự Tuyết ngẩng lên, đầu đầy mồ hôi.
Vẻ mặt nàng ta trắng bệch nhìn Vân Quán Ninh: "Chuyện này sao có thể như vậy được?"
"Bổn vương phi đã căn dặn bà Tiền đưa bộ giá y đó đến phủ Quốc Công. Lúc bà tiền quay về hai tay cũng trống không, vậy giá y của bổn vương phi đâu rồi?"
Cho đến bây giờ, nàng ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Tự Tuyết bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm lướt qua đám người.
Nhìn theo ánh mắt của nàng ta, Vân Quán Ninh vừa khéo nhìn thấy bà Tiên đang nấp trong đám người, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
"Vậy Tam vương phi đã thừa nhận, hôm nay căn dặn bà Tiền mang giá y đến phủ Quốc Công, chính là để bày cái bẫy cho nhị muội muội ta, để muội ấy tự nhảy vào sao?"
Vân Quán Ninh nhướng mày hỏi.
"Không phải! Ta không có! Ngươi đừng nói bừa!"
Tần Tự Tuyết không nghĩ ngợi gì vội phủ nhận.
"Phải hay không bảo bà Tiến bước lên đổi chất là được."
Vân Quán Ninh nháy mắt ra hiệu với Như Ngọc.
Như Ngọc phỏng xuống, đẩy bà Tiền lên đài.
Bà ta khúm núm nói: "Nô tỳ không biết! Nô tỳ không làm gì hết! Vương phi chỉ dặn dò nô tỳ mang giá y cho Vân trắc phi thôi."
"Muốn để Vân trắc phi hiểu được nỗi khổ tâm của vương phi, nào ngờ Vân trắc phi lại mặc giá y của vương phi nhà nô tỳ!"
Những lời này lại trùng khớp với những gì Tần Tự Tuyết nói khi nãy.
Xem ra bà Tiền này quả thật rất trung thành với Tần Tự Tuyết.
Đời của Vân Quán Ninh, ghét nhất là những người giúp người xấu làm việc ác!
Cho dù Vân Đinh Lan có đáng ghét cỡ nào.
Nhưng Tân Tự Tuyết cậy thế hiếp người, làm nhiều việc ác, càng đáng chết hơn!
Vân Quán Ninh không vạch trần suy nghĩ của bà Tiền, chỉ lạnh lùng cười nói: "Bà Tiền, nửa canh giờ sau, ở phủ Quốc Công người sẽ không nói như vậy đâu."
Nàng cũng không nói nhiều, chỉ quay đầu nhìn về phía Mặc Hồi Phong.
"Ngươi nhìn bổn vương làm gì?"
Mặc Hồi Phong lập tức cảnh giác.
"Chắc Tam vương gia cũng biết, ta có cách để các người nghe thấy, rốt cuộc trước kia bà Tiền đã nói những gì."