Thực sự khiến nàng ta phải thất vọng rồi.
Nhìn sang ánh mắt của Nam Cung Nguyệt đang có ý thăm dò, Vân Quán Ninh cong môi: “Ai nói món quà năm nay của ta không đủ để kinh ngạc?”
Nàng quay đầu ra ngoài cửa hét lớn: “Người đâu!”
Vừa dứt lời, hàng chục cung nữ nối đuôi nhau đi vào.
Họ ăn mặc giống hệt nhau, đứng thành hai hàng, kính cẩn đứng trước Vân Quán Ninh.
Nam Cung Nguyệt và những người khác ngơ ngác.
Ngay cả Đức phi cũng ngạc nhiên hỏi: “Ninh Nhi, con đang muốn làm gì vậy?”
Chu Oanh Oanh là người đầu tiên phản ứng lại, nàng ta làm ra vẻ như chợt hiểu ra: "Ồ! Ta biết rồi! Ninh Nhi, tẩu bảo bọn họ đến là để tìm Đức phi xin một ít vận may đúng không?”
Xin vận may, chính là đang xin bao lì xì.
Lối suy nghĩ của Chu Oanh Oanh thực sự rất là khác biệt.
UC
Ngoại trừ Mặc Hàn Vũ vẫn đang ăn điểm tâm ra, ngay cả Mặc Hồi Diên cũng cau mày nhìn Vân Quán Ninh.
Hắn ta thực sự không thể đoán ra được Vân Quán Ninh rốt cuộc là muốn làm gì.
Nữ nhân này làm việc đó giờ đều chưa bao giờ làm theo lẽ thường.
“Mẫu phi, mời người ngồi xuống.”
Vân Quán Ninh cười nhẹ.
Vốn dĩ Đức phi đang ngồi trên ghế, sau khi nghe Vân Quán Ninh nói vậy, bà lập tức ngồi thẳng lên. Sự nghi ngờ trên khuôn mặt vẫn còn chưa tan, nhưng bà lại không hề cất tiếng hỏi.
Vân Quán Ninh đứng dậy, Vỗ tay với một chục cung nữ đó.
Giây tiếp theo, chỉ thấy những cô hầu gái vừa nhảy vừa hát: “Chúc người sinh nhật vui vẻ, chúc người sinh nhật vui vẻ...”
Sau khi hát xong bản tiếng Trung, lại xuất hiện một bản tiếng Anh: “Happy birthday to you! Happy birthday to you..."
Khi nghe thấy bản tiếng Anh, Vân Quán Ninh bất lực đưa tay đỡ trán.
Nàng đã dạy những cung nữ này vô số lần, vậy mà cách phát âm vẫn không thể tả nổi.
Thôi kệ thối kệ!
Miễn cưỡng cũng có thể nghe được mà!
Dù sao thì Nam Cung Nguyệt và những người khác cũng không biết “Happy birthday to you” là cái quái gì đâu. Ai có thể nghe ra được rốt cuộc là không phải hát như thế này cơ chứ?
Sau khi hát xong, những cung nữ tính cẩn hành lễ với Đức phi: “Kính cầu chúc Đức phi nương nương sinh thần vui vẻ.”
“Vạn sự như ý, không có phiền não, cầu được ước thấy, mỗi ngày đều vui vẻ. Xinh đẹp như hoa, giàu sang sung túc, vạn thọ vô cương, luôn luôn hạnh phúc!”
Không cần nghĩ, lời chúc phúc này cũng là do Vân Quán Ninh dạy.
Cung nữ ai mà dám chúc Đức phi nương nương “xinh đẹp như hoa, giàu sang sung túc” được chứ?
Cách chúc mừng sinh thần hiện đại này khiến Đức phi cười không ngậm miệng lại được.
Bà liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, tốt lắm!”.
“Ninh Nhi, quà sinh thần năm nay của con, bổn cũng rất thích!”
Đức phi ra lệnh cho Lý ma ma: “Ban thưởng!”.
Lý ma ma thưởng cho hàng chục cung nữ này mỗi người sáu lạng bạc. Lục lục lục, để mong có điềm lành!
Những cung nữ kính cẩn rút lui.
Chu Oanh Oanh há hốc mồm nhìn Vân Quán Ninh: “Ninh Nhi, trong cái đầu này của tẩu rốt cuộc là đang chứa cái gì vậy? Làm sao tẩu có thể nảy ra nhiều ý tưởng kỳ quái đến như vậy?”
Nhưng Tần Tự Tuyết lại chẳng thèm ngó tới.
Dù sao thì nàng ta và Vân Quán Ninh cũng đã trở mặt với nhau rồi nên còn bận tâm biểu hiện tình cảm gì nữa chứ?
Nàng ta lạnh lùng “hứ” một tiếng: “Ta còn tưởng rằng đó là một món quà đáng kinh ngạc đến mức nào! Chẳng qua chỉ là vài tiếng gào thét inh ỏi thôi, có gì đáng để ngạc nhiên đâu chứ?”
Vân Quán Ninh còn chưa kịp mở miệng, Chu Oanh Oanh đã bắt đầu bảo vệ người của mình rồi.
“Ôi, vợ của lão tam, muội không cảm thấy kinh ngạc à? Vậy muội làm một cái như vậy thử xem?”
Mặc Phi Phi cũng rất ủng hộ, lập tức nói: “Tam tẩu, ban nãy muội nhìn thấy cằm của tỷ cũng đã rớt xuống rồi!”
Còn dám nói là nàng ta không hề kinh ngạc nữa chứ?
Chu Oanh Oanh thì cũng kệ đi tiểu tiện nhân này và Vân Quán Ninh bây giờ đã cùng một giuộc rồi.
Nhưng Mặc Phi Phi...
Đã lâu không gặp nàng ấy, Tần Tự Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng bây giờ Mặc Phi Phi cũng đã bảo vệ Vân Quán Ninh, đối xử với Vân Quán Ninh còn tốt hơn cả với nàng ta nữa?!
Không phải lúc trước nàng ấy đã nói rằng, nàng ta giống như tỷ tỷ ruột của nàng ấy sao.
Về phần Vân Quán Ninh, nàng ấy sẽ không bao giờ thèm nhìn thẳng cơ mà?!
Nhìn thấy Tần Tự Tuyết nhíu mày không nói lời nào, Nam Cung Nguyệt vời vàng hòa hoãn.