Đức Phi làm sao còn có thể vực dậy, cứ như vậy trở thành người cũ rồi?
Còn là một người cũ lớn tuổi!
Buổi chiều ngày hôm nay, Vân Quán Ninh tới phủ Chu Vương châm kim cho Mặc Vĩ, lại thuận đường đi đến Cố gia đón Viên Bảo. Vừa mới quay về Vương phủ, đã thấy Mặc Phi Phi chờ ở đại sảnh.
"Phi Phi, sao muội lại tới đây?"
"Thất tẩu."
Mặc Phi Phi đứng dậy, nhìn thoáng qua Viên Bảo đang nắm lấy tay nàng.
Nếu là ngày thường, nhìn thấy Viên Bảo, nàng ta sẽ yêu thích không nỡ buông tay, còn ôm nó rất lâu.
Nhung hôm nay, Mặc Phi Phi lại thờ ơ, giống như không quan tâm tới bất cứ điều gì.
Vân Quán Ninh lập tức VỖ VỖ cánh tay của Viên Bảo, ý bảo nó ra ngoài chơi trước.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vân Quán Ninh nhìn nàng ta, tò mò hỏi.
"Tỷ còn chưa nghe nói hay sao? Bởi vì phụ hoàng và mẫu phi cãi nhau, khoảng thời gian này phụ hoàng còn không bước qua cảnh của Vĩnh Thọ Cung, mẫu phi cũng là bị bệnh không dậy nổi, cả ngày cứ buồn bã."
Mặc Phi Phi thở dài một hơi, nâng má: "Không phải trước đây hai người đó chưa từng cãi nhau."
"Nhưng lần này, lại đặc biệt kịch liệt! Mẫu phi thể nhưng lại bị thất sủng!"
Nàng ta vẫn có chút không thể tin được: "Ngay cả muội muốn đi gặp phụ hoàng, làm cho người đến nhìn mẫu phi một cái, ai ngờ ngay cả mặt phụ hoàng muội cũng không được nhìn thấy!"
"Ngược lại là thấy Tôn Quý Nhân đi ra từ Ngự Thư Phòng!"
"Phụ hoàng rõ ràng đã hạ lệnh, nghiêm cấm phi tần ra vào Ngự Thư Phòng, mà Tôn Quý Nhân này..."
Dừng một chút, Mặc Phi Phi cắn chặt răng, dường như có chút khó mở miệng.
"Thất tẩu, chúng ta đều là người một nhà, muội có lời muốn nói thẳng! Hôm nay muội tới chính là muốn nhờ tỷ giúp đỡ!"