Hai người bọn họ là huynh đệ, đã nhiều năm không gặp nhau.
Nếu như không phải là đang ở trong phủ Chu Vương, mà đang ở ngoài đường phố… Mặc Diệp nhìn thấy Mặc Vĩ, chắc chắn không thể nhận ra hắn ta.
Kỳ thực là vì hắn ta quá gầy!
Một khi một người trở nên quá gầy, thì sẽ dễ trở nên già hơn.
Cho nên bây giờ nhìn thấy Mặc Vĩ chẳng những quá gầy mà còn vừa già vừa đen. Trên mặt không hề có chút da thịt nào, hốc mắt trũng sâu, hai mắt đờ đẫn…
Hai tay của hắn ta như móng vuốt khô, thậm chí còn già hơn cả Trần Bá.
Nhìn thấy Mặc Diệp, ánh mắt chậm chạp của hắn ta cũng không hề rời đi.
Mặc Diệp cũng không dám tin nhìn hắn ta, phải mất một lúc lâu mới do dự mà hét lên một tiếng: “Tứ ca?”
“Ngươi là lão Thất sao?”
Giọng nói cả Mặc Vĩ khàn đặc và khô khốc, vừa mở miệng đã ho khan một lúc rồi mới miễn cưỡng dừng lại.
Hai mắt của Trần Bá đỏ hoe, không khỏi nghẹn ngào nói: “Vương gia, bên ngoài vẫn còn gió! Sao ngài lại ra đây?”
“Muốn làm lão nô tức giận đến chết rồi! Nếu như bệnh lại nặng hơn thì phải thế nào được đây?”
“Ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Trần Bá đỡ Mặc Vĩ ngồi xuống bên cạnh, hắn ta lại ho nhẹ một tiếng: “Đã lâu rồi không đi ra ngoài, trong phòng rất bức bối, ra ngoài hóng gió ngược lại thoải mái hơn chút ít.”
Nghe vậy, Trần Bá quay đầu lại, lén lút lau nước mắt.
Vân Quán Ninh vẫn còn đang chìm đắm trong những lời nói mà Mặc Vĩ vừa nói với Mặc Diệp.
May mà Mặc Diệp không phải họ Vương.
Nếu mà là họ Vương, vậy thì ban nãy Mặc Vĩ sẽ hỏi “Ngươi là lão Vương sao?”, nghe thật buồn cười và kì cục làm sao.
“Tứ ca, thái y nói như thế nào?”
Giọng nói của Mặc Diệp truyền vào tai nàng, lúc này Vân Quán Ninh mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Mặc Vĩ.
Không thể nhìn thấy chút biểu cảm nào ở trong mắt Mặc Vĩ, hắn ta thấp giọng cười, tiếng cười quái đản, dường như không sử dụng chút lực nào: “Có cái gì hay mà nói chứ? Dù sao cũng chỉ là chịu đựng cho qua ngày đoạn tháng mà thôi!”
Mặc Diệp trầm mặc.
Hắn ta nhìn về phía Vân Quán Ninh.
“Chu Vương.”
Vân Quán Ninh đứng lên: “Không biết là ta có thể bắt mạch cho ngươi không?”
“Ngươi?”
Mặc Vĩ chưa từng nhìn thấy nàng, trong tiềm thức khẽ cau mày: “Ngươi là?”
“Vương Phi của bản vương.”
Mặc Diệp đáp lại trước.
Trần Bá ghé vào tai của Mặc Vĩ, thấp giọng lẩm bẩm mấy câu: “Vương gia, đây là Minh Vương phi. Bốn năm trước đã gả cho Minh Vương, là Vân đại tiểu thư của Phủ Ứng Quốc công.”
“Ồ.”
Lúc này Mặc Vĩ mới gật đầu: “Bản vương đã lâu chưa ra ngoài, xin thứ lỗi.”