Thấy vẻ mặt nàng hơi khó xử, Trương ma ma cảm thấy đắc ý.
Nhưng dáng vẻ vẫn giả vờ nớp nớp lo sợ: “Minh Vương Phi, cũng không phải nương nương làm khó người. Mà là nương nương cảm thấy thương tiếc cho tiểu công tử, tuổi còn nhỏ sao có thể không có mẫu thân ở bên người chứ?”
“Nương nương cũng đã điều tra, nhà Lại Thị trong sạch.”
“Nương nương nói, nữ tử như thế này bây giờ rất hiếm thấy, nếu Minh Vương Phi không có ý định thu nhận, vậy nương nương sẽ thu nhận nàng ta làm tỳ nữ thiếp thân ở bên người.”
Trương ma ma cân nhắc nói: “Như vậy cũng có thể thành toàn được tâm nguyện của Lại Thị, có thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy tiểu công tử.”
Vân Quán Ninh cười như không cười nhìn bà ta.
Triệu hoàng hậu này cũng thật can đảm.
Không biết nên nói bà ta có sức mạnh có mưu trí hay là nói bà ta không có não nữa.
Bà ta chỉ thăm dò Mặc Tông Nhiên một lần đã cảm thấy Viên Bảo là con riêng của Mặc Diệp rồi, sau đó lại dám trực tiếp tìm một nữ nhân tới giả mạo làm thân mẫu của Viện Bảo.
Nhưng bà ta không tra xét cẩn thận hay sao?
Vân Quán Ninh không khỏi hoài nghi, với trí thông minh của Triệu hoàng hậu, sao có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng hậu nhiều năm như vậy chứ?
Chẳng lẽ lại là khôn ngoan giả ngu, giỏi giấu dốt?
Với cái tính tình nói toạc móng heo kia của bà ta thì cũng không giống.
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Vân Quán Ninh nhìn về phía Lại Thị.
Khóe mắt nàng ta đã ngấn lệ, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Minh Vương Phi, thiếp thân biết thân phận của mình thấp kém không xứng với vương gia! Cũng không dám có ý nghĩ sẽ được ở bên cạnh vương gia.”
“Nếu có thể nhìn thấy con trai, thì ở lại làm tỳ nữ ở bên người của hoàng hậu nương nương, đó cũng là phúc khí của thiếp thân.”
Như Ngọc và Như Yên chỉ muốn nôn mửa ngay tại chỗ.
Vân Quán Ninh nhíu mày, sắc mặt đã bắt đầu không tốt.
Con gà rừng ở đâu đến, lại dám nhận Viên Bảo làm con trai của nàng ta thế?
Vân Quán Ninh tức giận đến mức phổi sắp nổ tung rồi.
Nếu không phải Như Yên kéo nàng thì nàng đã sớm xé rách cái miệng của con gà rừng này rồi.
Vân Quán Ninh cố kìm nén tức giận: “Vậy sao? Nếu như người đã muốn ở bên người mẫu hậu để làm tỳ nữ vậy thì Trương ma ma hãy nhanh chóng dẫn nàng ta đi gặp mẫu hậu đi thôi.”
Trương ma ma sững sờ.
Cốt truyện không nên phát triển theo hướng này.
Dưới con mắt dò xét của bao người, chẳng lẽ Minh Vương Phi không trực tiếp thu nhận Lại Thị để bịt miệng thế gian hay sao?
Dường như bà ta đã quên, từ trước đến nay Vân Quán Ninh làm việc thường không theo lẽ thường.
Nàng cũng không sợ những lời đàm tiếu ở bên ngoài.
Sắc mặt của Lại Thị cũng xanh trắng, nhưng phản ứng nhanh hơn Trương ma ma một chút.
Nàng ta vội vàng quỳ xuống: “Minh Vương Phi, thiếp thân biết rõ mình đột nhiên xuất hiện, không nên xen vào mối quan hệ của vương gia và người, nhưng van xin người, hãy nể mặt mũi của con trai thiếp thân, để cho thiếp thân có thể gặp vương gia một lần.”
“Van cầu Minh Vương Phi, mong người hay thành toàn cho nỗi khổ của người mẫu thân nhớ con trai thành bệnh này.”
“Nếu người vì con trai của ngươi, vậy tại sao người lại không muốn nhìn thấy con trai của người mà lại muốn nhìn thấy vương gia?”
Vân Quán Ninh cười lạnh chế nhạo: “Đây chính là nỗi khổ của người mẫu thân nhớ con trai thành bệnh hay sao?”
“Rốt cuộc là nhớ con trai thành bệnh hay là nhớ vương gia thành bệnh vậy?”
Lại Thị này một cậu con trai của thiếp thân” hai câu “nhớ con trai thành bệnh”.
Rất tốt!
Nàng muốn đục ba cái lỗ ở trên đầu lưỡi của nàng ta, bẻ gãy ba cái răng của nàng ta.
Tức chết nàng rồi.
Lại Thị cũng biết Vân Quán Ninh vốn nhanh mồm nhanh miệng, nếu cứ tiếp tục tranh luận với nàng như vậy thì chắc chắn nàng ta không lấy được chỗ tốt. Vì vậy dứt khoát không lên tiếng nữa, chỉ cầm chặt khăn lụa không ngừng khóc lọc.
Khóc nhiều quá khiến Vân Quán Ninh nổi trận lôi đình.
“Minh Vương Phi, chuyện này...”
Lời nói của Trương ma ma còn chưa nói hết, đã hứng một bạt tại của Vân Quán Ninh: “Cái bà già không biết điều này.”
Cái tát này của nàng sức lực không hề nhỏ, đánh khiến cho Trương ma ma trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.