"Được thôi."
Chu Oanh Oanh cầm vò rượu để lên, dặn dò người hầu bên ngoài vào đưa Mặc Hàn Vũ đi.
Đi được vài bước, nàng ta quay lại trừng mắt với Vân Quán Ninh: "Ngày mai ta lại đến!"
"Lại đến làm gì? Tìm ta cãi nhau sao?"
Chu Oanh Oanh: "... không."
Nàng ta hung dữ nói: "Ta muốn nghe thử, tiện nhân Tần Tự Tuyết đó còn nói xấu bổn vương phi trước mặt người thế nào!"
"Được."
Vân Quán Ninh mỉm cười đồng ý: "Ngày mai ta sẽ chuẩn bị Cơm nước đầy đủ, tẩu chỉ cần đến là được."
Chu Oanh Oanh hừ lạnh, quay người bước vào màn đêm.
Nàng ta vừa đi, Như Ngọc đã tặc lưỡi bước đến nói với Mặc Diệp: "Chủ tử, sức chiến đấu của Vương Phi nhà chúng ta lại còn ghê gớm hơn Hàn Vương Phi vậy sao?"
Trong kinh thành này, ai không biết Hàn Vương Phi Chu Oanh danh là nhân vật ghê gớm thế nào chứ?
Vừa rồi hắn ta lại nhìn thấy Hàn Vương Phi chịu thua trong tay Vương Phi nhà mình!
"Xem ra trong phủ này, quả nhiên phải có một nữ chủ nhân mới được."
Không đợi Mặc Diệp đáp lại, Như Ngọc đã tự biên tự diễn: "Chủ tử, Vương Phi nhà chúng ta lợi hại thật! Sau này làm gì có ai dám đến gây sự nữa chứ?"
Tuy Mặc Diệp im lặng, nhưng theo Như Ngọc thấy thì im lặng tức là đồng ý rồi.
Hắn ta giơ ngón tay cái lên: "Chủ tử, phải biết quý trọng Vương Phi đó!"
Cuối cùng Mặc Diệp cũng đáp lại.
Hắn chỉ nói đúng một chữ: "Cút."
"Vâng, vương gia."
Như Ngọc nhanh chóng cút ra ngoài.
Hầu như mấy ngày nay Minh Vương Phủ vô cùng náo nhiệt.
Tối qua phu thê hai người Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đến, hôm nay lại là Nam Cung Nguyệt đến.
Nghe Như Yên nói Sở Vương Phi đến, Vân Quán Ninh còn ngơ ngác một chút, sau đó bật cười nói: "Không phải trước giờ Vương Phủ chúng ta không có ai đến thăm sao?"
"Bây giờ lại hiếm có như vậy."
Nếu người ta đã đến rồi, cũng không thể không tiếp đãi.
Thế là Vân Quán Ninh gác việc trong tay lại, sau đó đi tiếp đãi Nam Cung Nguyệt.
Lúc đó, nàng vẫn đang đọc tài liệu y học, tìm cách chữa bệnh cho Mặc Vĩ.
Nam Cung Nguyệt đang thưởng trà ở đại sảnh.
Dáng ngồi của nàng ta đoan trang đứng đắn, không hề giống với dáng vẻ "thổ phỉ" của Chu Oanh Oanh tối qua. Ngay cả uống trà cũng tao nhã như vậy, không khỏi khiến người ta nhìn đến say mê.
"Đại tẩu."
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Vân Quán Ninh mỉm cười bước đến.
"Đại tẩu quả là Đông Quận công chúa, ngay cả phong thái uống trà cũng tao nhã như vậy, thật sự khiến ta cảm thấy tự ti."
Lời nói khách sáo của nàng không quá xa cách, cũng không quá thân mật lấy lòng.
Nam Cung Nguyệt đặt chén trà xuống: "Ninh Nhi."