Mặc Diệp không những không cạo râu mà còn mặc cảm phục của hôm qua, thoạt nhìn nhăn nhúm. Một đôi con người hơi đỏ do thức đêm.
Đột nhiên lòng Vân Quán Ninh hơi chua xót.
Nếu nguyên thân không làm nhiều chuyện gây hại đến Mặc Diệp như vậy.
Nếu có được lòng của Mặc Diệp, chắc chắn người đàn ông này sẽ đối xử rất tốt với “nàng”.
Tiếc là nguyên chủ quá ngốc, cũng quá “chỉ vì cái trước mắt”.
Vì gả cho Mặc Diệp, “nàng” chọn con đường trông thì gần nhất, nhưng cũng là xa xôi nhất.
“Nàng” chia rẽ Tân Tự Tuyết và Mặc Diệp, làm tổn thương Mặc Phi Phi để ép buộc Mặc Diệp. Thủ đoạn ép hôn bỉ ổi, không có liêm sỉ, làm Mặc Diệp chán ghét “nàng”.
Bởi vậy càng ngày “nàng” càng đẩy Mặc Diệp ra xa, hoàn toàn trái ngược với dự tính của “nàng”.
Bị hắn oán hận, bị hắn đối xử tàn nhẫn, bị hắn bỏ rơi...
Đây hết thảy đều là do nguyên thân gieo gió gặt bão!
“Bản vương không ngủ được.”
Mặc Diệp tiếp tục mạnh miệng: “Bản vương cũng không đi đến núi Vân Vụ. Nghe nói cảnh khuya ở núi Vân Vụ rất đẹp, bản vương đi ngắm cảnh”
“Sau đó thì sao?”
Vân Quán Ninh nhằm chằm hai mắt hắn.
Ánh mắt của hắn lóe lên một cái: “Sau đó thì ta không ngắm cảnh được.”
“Mà thấy kẻ gây mất hứng là người. Bản vương không phải người thấy chết mà không cứu, cho nên đành phải mang kẻ gây mất hứng trở về.”
Vân Quán Ninh cho lời giải thích này của hắn chín mươi chín điểm, thêm một điểm thì sợ hắn kiêu ngạo.
Biên, biên tiếp đi!
Đúng lúc này, Viện Bảo mở miệng nói: “Phụ thân giả.”
“Con thấy mẫu thân xứng đối với Tổng thúc thúc hơn.”
“Cái gì?”
Mặc Diệp bùng nổ.
Hắn định đẩy Vân Quán Ninh ra thì lại sợ nàng choáng váng, cho nên đành cố nén lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vân Tiểu Viên! Con vừa nói gì?”
Viên Bảo không sợ hắn.
Trong mắt nó, Mặc Diệp chỉ là hổ giấy.
“Tống thúc thúc dịu dàng với mẫu thân hơn! Phụ thân giả luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, còn chọc mẫu thân tức giận.”
Viên Bảo hừ nhẹ: “Mẫu thân bị ốm, người không dịu dàng thì thôi đi, thế mà còn nói những lời này kích thích mẫu thân”
“EQ của người thấp thật!”
Lời trào phúng đến từ nhi tử ruột là trí mạng nhất.
Mặc Diệp tức giận nghiến răng ken két, rồi lại không thể trút cơn giận lên nhi tử.
Hắn tức đến nỗi sắp bùng nổ rồi!
“Vân Quán Ninh, người sinh ra đứa con trai tốt thật!”
“Đúng vậy đúng vậy, Vương gia, đây không phải là đứa con trai tốt mà người sinh sao?”
Vân Quán Ninh vui vẻ: “Có câu, ai cũng có khuyết điểm, vậy nên đừng cười nhạo người khác.”
“Con trai của chúng ta được hưởng gen tốt của hai ta.”
“Ngươi, ngươi.”
Mắt thấy Mặc Diệp tức đến méo mặt, Vân Quán Ninh chợt hô lên, nàng duỗi tay xoa trán: “Ôi chao, đầu của ta đau quá!”
Mặc Diệp lập tức hoảng sợ, cũng quên luôn rằng hắn đang giận mẫu tử hai người.
Hắn cuống quit cúi đầu, sốt ruột hỏi: “Ninh nhi, ngươi làm sao vậy?”
Một giây trước Mặc Diệp còn tức giận.
Vậy mà một giây sau, nàng mới nói “đau đầu” thì hắn đã lo lắng, đau lòng.
Vân Quán Ninh lại nhớ đến bốn năm trước hắn vô tình hung ác với nàng... Người nam nhân này không phải vô tình bẩm sinh, cũng không phải mới sinh ra thì đã ác độc.
Hắn lạnh lùng vô tình là vì đang ở hoàng thất, bị ép phải trưởng thành.
Là bởi vì nguyên thân tìm đường chết, cuối cùng trở thành mối hận trong lòng hắn.
Hóa ra người nam nhân này cũng có lúc trở nên dịu dàng, thân thiết như vậy.
Đối mặt với sự lo lắng của hắn, lòng Vân Quán Ninh chợt phức tạp hỗn độn.
“Ta không sao, đùa người thôi.”
Sắc mặt của nàng hòa hoãn một ít, cười hỏi: “Mấy giờ rồi, sao người chưa vào cung lên triều?”
“Phụ hoàng biết người bị ốm, nên đã phê chuẩn cho bản vương ở nhà làm bạn với người mấy ngày.”
Lúc này thấy nàng không sao, Mặc Diệp mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, những sắc mặt của hắn vẫn hơi khó coi: “Vân Quán Ninh, nếu lần sau người lại đi tìm chết thì bản vương sẽ mặc kệ ngươi.”
Viên Bảo bĩu cái môi nhỏ nhắn: “Người đúng là cái đồ cứng đầu!”
“Vân Tiểu Viên, con có tin là hôm nay bản vương đập con không?”
Mặc Diệp trừng mắt nhìn nó.
“Đúng là nam nhân! Có tức phụ thì quên luôn nhi tử, hai người nhặt con từ bãi rác về phải không?”
Viện Bảo lắc đầu một cách nghiêm nghị.