Hắn đang nghi ngờ thì Như Ngọc - người đã đuổi theo hắc y nhân đó vào đêm hôm qua đã trở lại.
"Vương gia, thuộc hạ đã đuổi tới ngoài sông hộ thành, nhưng hắc y nhân này có võ công rất cao! Hắn ta vốn cũng giỏi chạy trốn, cũng rất quen thuộc kinh thành, cho nên nhanh chóng chạy thoát khỏi sự truy soát của thuộc hạ."
Hắn ta tự trách: "Vương gia, thuộc hạ vô dụng!"
"Thôi đi, bổn vương này biết hắc y nhân có võ công không tệ." Mặc Diệp xua tay. Tối hôm qua hắn cũng giao đấu với hắc y nhân, thậm chí hắn không phải là đối thủ của hắc y nhân đó...
Cánh tay đau nhức không chịu được, mặt hắn tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Vừa rồi, Như Mặc đã mời đại phu đến để kiểm tra vết thương cho hắn. Đại phu nhìn vết thương được băng bó, trầm trồ một hồi, nói rằng người băng bó cho hắn nhất định là người có tay nghề y thuật tốt.
Mặc Diệp bán tín bán nghi. Cuối cùng, hắn cũng không biết là do hắn không hề hiểu nàng hay là do... Nàng không phải là Vân Quán Ninh thực sự? Hắn đã dặn dò Như Mặc đi điều tra vấn đề này.
Nhìn thấy Như Ngọc vẫn quỳ trên mặt đất, hắn nghiêm nghị nói: "Đứng dậy! Về sau tăng cường canh giữ vương phủ, chuyện tối hôm qua không được để tái diễn nữa. Về hắc y nhân sẽ tiếp tục phái người điều tra."
"Vâng, thưa ngài." Như Ngọc đứng dậy.
Hắn ta cau mày: "Vương gia, thuộc hạ cho rằng hiện tại các vị Vương gia bên ngoài chỉ là tỏ vẻ thân thiện, chẳng lẽ hắc y nhân tối hôm qua là..." Vị Vương gia nào đó cử đến ám sát Mặc Diệp?
Hai mắt Mặc Diệp nhíu chặt, sau đó hắn lắc đầu: "Không phải."
"Hiện tại, bên ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện, phái người bí mật ám sát thì không khác gì công khai rạn nứt tình cảm huynh đệ."
Hơn nữa, thái độ của hắn bây giờ rất rõ ràng.
Hắn không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế. Hắn cũng không quan tâm ai sẽ lên ngai vàng, vì vậy không có lý do gì để hoàng huynh nào đó cử người đến ám sát hắn. Như Ngọc trầm ngâm gật đầu: "Nhân tiện, khi thuộc hạ trở về, nhìn thấy kiệu phu trong cung đã đến đường Đông Đại rồi! Có lẽ Đức Phi nương nương xuất cung đi thăm Vương gia."
Vừa nói xong, quản gia Ngụy bá vội vàng đi vào, bẩm báo rằng Đức Phi nương nương đến.
Mặc Diệp và Như Ngọc nhìn nhau, thấp giọng ra lệnh: "Ngươi biết nên trả lời thế nào rồi chứ?"
"Thuộc hạ đã rõ, chắc chắn sẽ không nói cho nương nương rằng chuyện này xảy ra là bởi vì Vương phi."
Lúc này, có giọng nói từ ngoài cửa vang lên: "Tại sao? Tại sao chuyện lớn như vậy con lại muốn giấu giếm sự thật với bổn cung? Gan của các ngươi lớn lắm!"
Như Ngọc: "..."
Hắn ta có tội, muốn đứng ra nhận trước.
Mặc Diệp trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó ngước mắt lên nhìn.
Mặc dù Đức Phi đã hơn bốn mươi nhưng bà ta rất biết cách chăm sóc bản thân. Trang điểm trở thành người ung dung hào hoa, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết bà ta là một phi tần được sủng ái.
"Đứng lại!" Như Ngọc chưa kịp lui ra đã bị đức phi chặn lại: "Như Ngọc, vừa rồi ngươi nói chuyện này liên quan đến Vương phi, vậy là liên quan đến vị Vương phi nào?"
Dường như bà ta đã quên rằng trong Thanh Ảnh viện vẫn còn Minh Vương Phi, nhi tức của bà ta đang bị cấm túc.
"Nương nương, vừa nãy thuộc hạ chỉ lỡ lời." Như Ngọc nhăn mặt.
"Lỡ lời? Lỡ lời mà có thể nói ra hai chữ Vương phi sao?" Đức Phi hừ lạnh một tiếng, đến gần bên giường. Nhìn Mặc Diệp đang ngồi ở trên giường, trong lòng đột nhiên vừa xót xa lại vừa tức giận: "Diệp nhi, nhìn con lúc này, con nói bổn cung không khó chịu sao được?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không phái người bẩm báo bổn cung một tiếng! Nếu như con thật sự xảy ra chuyện gì không may, con bảo mẫu phi phải sống tiếp thế nào đây?"
Bà ta rút khăn ra, ngồi sang một bên bắt đầu khóc.
Mặc Diệp bất lực thở dài: "Mẫu phi, sở dĩ con không nói cho người biết là vì sợ người buồn."
"Ăn nói hồ đồ! Con là nhi tử của mẫu phi! Nếu như xảy ra chuyện, bổn cung có thể sống một mình được sao?" Bà ta lau nước mắt, sau đó trở lại dáng vẻ uy nghiêm.
"Là ai làm? Lại dám tấn công nhi tử của bổn cung, đã điều tra kỹ càng chưa?" Mặc Diệp lắc đầu: "Võ công của hung thủ rất cao cường, nhi tử cũng không phải là đối thủ của hắn ta."
"Diệp Nhi, con có đoán được ra người nào làm không?"
Đức Phi nhíu mày: "Ngày hôm qua, trong buổi sáng trên triều phụ hoàng của con khen ngợi sự tiến bộ của con trong mấy ngày gần đây, tối hôm qua lại có người ám sát con. Chuyện này có chút trùng hợp!" Bà ta đồng ý với phỏng đoán của Như Ngọc.
Bà ta cũng đang nghi ngờ rằng hung thủ có lẽ là được vị Vương gia nào đó phái đến. Mặc Diệp sắc mặt cứng đờ: "Mẫu phi, không phải chứ."
Hắc y nhân đã xuất hiện tại Thanh Ảnh viện vào tối hôm qua, có nghĩa là hắn ta đang hướng đến Vân Quán Ninh.
Hắn chỉ tình cờ ở trong Thanh Ảnh viện, vì vậy hắn đã đánh nhau với hắc y nhân đó.
"Mấy vị hoàng huynh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, chỉ vì phụ hoàng khen ngợi con mà bọn họ đã lập tức ra tay với con. Chuyện này, nhi tử sẽ phái người đi điều tra."
"Không ư? Đừng coi thường mấy vị hoàng huynh của con!" Đức Phi nương nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ thấy rằng phụ thân con đang sủng ái ba người mẫu tử chúng ta."
"Vậy nên, cố gắng loại bỏ chúng ta!"
Tuy bà ta không phải hoàng hậu, nhưng trong hậu cung bà ta cũng đã được sủng ái trong nhiều năm. Trong số những phi tần đó, bà ta là người trẻ tuổi nhất. Bà ta lần lượt hạ sinh một cặp con cho hoàng thượng, cả hai đều là con nhỏ tuổi nhất trong số hoàng tử và công chúa... Mặc Diệp và Mặc Phi Phi cũng được hoàng thương hết mực yêu thương.
Có lẽ vì chuyện này mà trong lòng bọn họ sinh ra lòng đố kỵ, cho nên bắt đầu ra tay với Mặc Diệp! Đức Phi nghĩ trong lòng.
"Mẫu phi, đừng nghĩ nhiều nữa! Nhi tử của người không có ý gì với ngôi vị hoàng đế. Mấy vị hoàng huynh cũng biết chuyện đó mà." Mặc Diệp nhìn bà ta một cách bất lực.
"Diệp Nhi, chuyện đến nước này sao con vẫn ngốc như vậy chứ!" Đức Phi thở dài, trừng mắt nhìn hắn: "Bây giờ trong tình huống này, nếu như con không quan tâm đến ngôi vị thì có thể bo bo giữ mình được sao?"
"Bây giờ, cho dù chúng ta không tranh, cũng sẽ có người không tha cho chúng ta!"
"Cho nên, con nhất định phải tranh đấu! Cho dù không phải vì chính mình, thì hãy vì mẫu phi và Phi Phi, con cũng phải tranh đến cùng!"
Nhi tử của bà ta là đứa nhỏ tuổi nhất.
Mặc dù được hoàng đế yêu thương nhất nhưng Mặc Diệp từ nhỏ đã không chuyên tâm học hành.
Có thể hình dung hắn là người bỡn cợt với đời, ngang bướng khó dạy.
Nhưng bây giờ, cuộc chiến giành ngôi vị hoàng đế là cuộc chiến trực diện.
"Diệp Nhi, cho dù chúng ta có tranh hay không thì chúng ta cũng đã ở trong vòng xoáy rồi, không thể rút lui được nữa." Đức Phi nhìn hắn với ý vị sâu xa.
Mặc Diệp cụp mắt xuống, không nhìn ra được thần sắc trong ánh mắt của hắn.
Nhi tử do bà ta sinh ra, bà ta đương nhiên hiểu được hắn không muốn nghe những lời này nữa... Không còn cách nào khác, Đức Phi nương nương đành phải chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vương phủ đang yên đang lành sao lại có thích khách chứ?"
"Như Ngọc, ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại có thể để Diệp Nhi bị thương chứ?" Bà ta ngước mắt lên khiển trách Như Ngọc.
"Mẫu phi, chuyện này không thể trách bọn họ được." Mặc Diệp nói đỡ giúp Như Ngọc.
"Không trách bọn họ vậy trách ai? Đúng rồi, bổn cung vừa nghe Như Ngọc nói chuyện này xảy ra là vì Vương phi. Là vị Vương phi nào? Là Vương phi ở Thanh Ảnh viện?"
Bà ta nhíu chặt mày, đưa tay vén những sợi tóc ra sau tai. Bộ móng tay dài và có màu đỏ tươi phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Như Ngọc không khỏi cúi đầu.
Từ trước đến nay, người Đức Phi nương nương chán ghét nhất chính là Vương phi!
Mặc Diệp đang định phủ nhận thì lại nghe Đức Phi nương nương nói: "Con cũng đừng có mà phủ nhận! Bổn cung chưa đến mức hoa mắt ù tai."
"Vân Quán Ninh đó cũng đã bị cấm túc bốn năm rồi. Bổn cung muốn xem, bốn năm qua nàng có tiến bộ gì không, đã biết ăn năn hối cải gì chưa?"
Bà ta đảo mắt, trầm giọng ra lệnh: "Người đâu! Đưa Vương phi đến đây!"