Trời đông lạnh giá, hắn lại đang tắm nước lạnh!
Sáng sớm hôm sau, Vân Quán Ninh vừa rời giường thì Mặc Diệp đã tiến cung vào triều.
Như Yên nhìn ánh mắt của nàng, có chút kì quái.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Vân Quán Ninh chỉ nghĩ ánh mắt của nàng ấy thật kỳ lạ.
Như Yên vội vàng cúi đầu, buồn cười nói: "Không có gì đâu! Chẳng qua là nô tỳ thấy... Sáng sớm hôm nay, Vương phi người vô cùng đẹp! So với ngày bình thường đẹp hơn rất nhiều!"
Vân Quán Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nàng còn tự luyến đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của mình: “Có phải bổn Vương phi luôn luôn đẹp như vậy không.”
Vừa mới dứt lời, nàng lập tức nhìn thấy chính mình trong gương đồng.
Được lắm!
Cuối cùng nàng cũng biết những lời nói của Như Yên có ý gì rồi...
Chỉ thấy trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của nàng, có vài vết đỏ.
Một đôi mắt ngấn nước, chan chứa tình xuân.
Cả người nhìn vào, so với lúc trước còn mềm mại như tình hơn nhiều. Giống như một người phụ nữ được tình yêu bồi bổ vậy, vì thế nếu so với ngày thường nàng hay lạnh lùng thì càng thêm động lòng người.
Mặt của Vân Quán Ninh đỏ mặt.
Nàng vội vàng vươn tay che cổ mình, nghiến răng nghiến lợi cố nén thốt ra chữ: "Mặc! Diệp!”
Như Yên cố nén cười: "Vương phi, trước khi đi chủ tử có nói.”
10
"Đêm nay trở về tẩm cung sẽ đưa lễ vật cho Vương phi, bảo Vương phi chờ chủ tử về rồi hẵng ngủ.”
Điều này có nghĩa là, đêm nay hắn còn muốn ngủ lại Thanh Ảnh Viện?
"Hắn nghĩ cũng hay lắm!”.
Hôm nay Vân Quán Ninh cũng không định ra ngoài, lập tức ra lệnh cho Như Yên: "Đóng cửa lại! Bảo bà Trương đi canh cửa!"
Nàng thậm chí không biết, đêm qua Mặc Diệp đã nháo loạn nàng cả một đêm, sau đó tự mình khó chịu đi tắm nước lạnh để dập lửa. Lúc trước khi tiến cung vào triều, cũng do hắn sợ mình không khống chế được, vậy nên mới chật vật rời đi.
"Vương Phi, hai mắt của chủ tử đen xì, giống như không được ngủ ngon vậy.”
Như Yên cười nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng thân thể sẽ không ổn đâu
Những lời nói này của nàng ấy, rất có thâm ý.
Vân Quán Ninh hiểu, nhưng lại giả vờ như không biết: "Ngươi còn nhiều lời vô ích làm gì nữa? Đóng cửa lại đi!”
Mấy năm trước, nàng bị Mặc Diệp cẩm túc ở Thanh Ảnh Viện.
Hôm nay, để đề phòng tên cầu nam nhân đó ngủ lại đây, nàng sẽ tự chủ động nhốt mình lại!
Đáng sợ!
Một khi nam nhân đã động tình rồi, thì thật sự rất đáng sợ!
Vân Quán Ninh nhìn vết đỏ trên cổ mình, vội vàng đưa tay ra cho thật chặt.
Không ngờ vừa đóng cửa, thì đã có người tìm đến cửa.
Tần Tự Tuyết cố xông vào, tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Vân Quán Ninh, hôm nay Vương gia nhà ta lại bị phụ hoàng khiển trách! Còn bị phụ hoàng phái đi canh giữ núi Tây Hương, có phải người lại giở trò gì không?”
Những lời nói này của nàng ta khiến Vân Quán Ninh khó hiểu.
"Ngươi nói gì cơ?”
Nàng nhíu mày: "Tân Tự Tuyết, mới sáng sớm mà người đã đến phòng ta để sủa, có phải sáng sớm ngươi ăn nhiều cứt chó quá rồi đúng không?”
"Ngươi.”
Tần Tự Tuyết không ngờ nàng lại độc mồm độc miệng như vậy, nàng ta tức giận đến mức cả đầu bốc khói!
Nàng ta cũng muốn mắng lại, nhưng nếu Vân Quán Ninh không có cái miệng khéo léo này, không thể nói ra những lời thô tục như vậy ...
Một lúc lâu sau, nàng ta mới nói ra vài chữ từ kẽ răng: "Đồ để tiện! Ghê tởm!"