Khóe môi nàng nhếch lên, rõ ràng trên mặt nàng đang nở nụ cười.
Nhưng ý cười rất lạnh, khiến người khác rùng mình.
“Con trai ta nhỏ tuổi như vậy, lại còn có thân phận đặc biệt. Nếu như bị người khác biết được, ông nghĩ nó còn có thể lớn lên một cách bình an và vui vẻ
sao?”
Nghe vậy, Trần Bá trầm lặng.
Sao mà ông không biết sự nguy hiểm khi ở hoàng thất chứ?
Cũng giống như vương gia nhà ông, Mặc Vĩ.
“Trần Bá, ta có sao nói vậy.”
Vân Quán Ninh trầm giọng nói: “Tình trạng của Chu Vương, ta đã tìm ra nguyên do đại khái rồi. Khoảng thời gian này, tuy ta không đến thăm Chu Vương”
Dù sao thì Mặc Vĩ cũng không muốn gặp nàng.
Lần trước đến phủ Chu Vương, nàng đã chọc hắn ta tức đến ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, Mặc Vĩ tự thấy mất mặt, nên càng hận Vân Quán Ninh.
Biết Mặc Vĩ không muốn gặp mặt nàng, nên nàng cũng không chủ động tìm chuyện.
“Nhưng ta luôn tìm phương pháp giải quyết. Ông trời không phụ lòng người có tâm, ta đã tìm được một ít manh mối và phương pháp trị bệnh của Chu Vương.”
Trần Bá vui mừng: “Minh Vương phi, người thật sự có thể trị khỏi bệnh của vương gia nhà ta sao?”
“Chuyện này còn cần sự phối hợp của Chu Vương.”
Vân Quán Ninh khẽ gật đầu: “Còn việc hôm nay Trần Bá gặp được con trai của ta, ta hi vọng ông có thể giữ bí mật tuyệt đối.”
“Đợi đến ngày cơ hội thành thục, ta và vương gia sẽ tự dẫn con trai đến gặp phụ hoàng. Nhưng bây giờ vẫn chưa là lúc thích hợp.”
Nghe vậy, Trần Bá vội gật đầu: “Xin Minh Vương phi yên tâm!”
“Chuyện này, lão nô sẽ không bao giờ nói ra!”
Thấy sự đảm bảo lời thề son sắt của ông ta, Vân Quán Ninh nhìn ông ta nói: “Hi vọng Trần Bá sẽ thực hiện lời hứa của mình! Nếu như ông giúp bạn ta bảo mật, thì ta sẽ toàn tâm toàn lực trị bệnh cho Chu Vương.”
Nếu không thì...
Nhìn tia lạnh vụt qua mắt nàng, Trần Bá không nhịn được rùng mình: “Minh Vương phi hãy yên tâm! Cái miệng của lão nô là kín nhất rồi.”
Lúc nói chuyện, bọn họ đã bước vào phủ Chu Vương.
Không những sân trước vắng vẻ, mà sân sâu càng thêm lặng yên.
Bước trên con đường nhỏ dọc theo vườn hoa, từ xa đã nghe thấy tiếng ho dữ dội của Mặc Mĩ.
Trái tim Trần Bá như thắt lại: “Minh Vương phi, mấy ngày nay, cơn ho của vương gia ngày càng nghiêm trọng hơn! Ban nãy Dương thái y nói phổi của vương gia sớm đã.”
Ông ta không thể nói tiếp nữa, nước mắt tràn ra và trở nên nghẹn ngào.
“Có gì đâu mà khóc? Chẳng phải ta đã nói với ông rồi sao? Thân thể của Chu Vương đã trở thành một cái vỏ không rồi.”
Vân Quản Ninh nhàn nhạt nhìn ông.
Con người nàng đó giờ chưa bao giờ trao cho ai sự đồng tình dư thừa.
Năm xưa khi nàng gặp nạn, đã từng có ai đồng tình nàng?
Có ai chịu đưa tay giúp nàng?
Nếu như không phải vì muốn giúp Mặc Diệp lôi kéo Mặc Vĩ, và Trần gia sau lưng Mặc Vĩ. Mặc Diệp phải đứng vững thì nàng và con trai mới có chỗ dựa vững chắc.
Thì nàng cũng chẳng buồn xen vào chuyện này, đến nhìn khuôn mặt lạnh của Mặc Vĩ!
Bước vào cửa, Dương thái y vẫn còn ở bên cạnh giường trông coi.
Mặc Diệp nằm ở bên mép giường, đã ho ra một vũng máu.
Vũng máu đấy đỏ tươi, Trần Bá bị dọa sợ, mau chóng bước đến: “Vương gia, vương gia, ngài không sao chứ?”
Trên tay Dương thái y cũng có máu, lúc này ông ta đang lau tay.
Thấy Vân Quán Ninh bước vào, ông ta vội bước đến thỉnh an: “Vi thần thỉnh an với Minh Vương phi.”
“Dương thái y không cần đa lễ.”
Vân Quán Ninh bước lại gần, nhìn Mặc Vĩ khó khăn ngưng ho, nàng không bắt mạch cho hắn ta, cũng như không quan tâm nửa lời. Nàng thu lại ánh nhìn, rồi đột nhiên nhìn sang Dương thái y.
Nàng nở nụ cười ôn hòa: “Nghe bảo Dương thái y hôm nay đã đến Doanh Vương Phủ?”
“Không biết rốt cuộc tình trạng của nhị muội muội ta - Vân Đinh Lan như thế nào nhỉ?”
Dương thái y ngây người ra, không biết tại sao Vân Quán Ninh lại hỏi như vậy.