Tại sao lại có một đứa con tham ăn, béo tốt như con heo thế này?
Mặc Tông Nhiên lắc đầu và nhanh chóng rời tầm mắt nhìn về phía Mặc Diệp.
Vẫn may là nhìn sang lão Thất, mắt dễ chịu hơn hẳn.
"Phụ hoàng..."
Mặc Hàn Vũ khóc lóc: "Phụ hoàng, không cho nhi thần ăn, thế thà người giết nhi thần luôn đi! Cả nửa năm chỉ được ăn cơm trắng, nhi thần sẽ bị đói chết mất!"
Mặc Tông Nhiên cười lạnh: "Ngươi còn lắm lời nữa."
"Ngay cả cơm trắng trẫm cũng không cho người ăn nữa!"
20
Mặc Hàn Vũ lập tức im lặng, những sắc mặt không cam tâm chút nào.
Hắn ta cứ như vậy bị lôi ra ngoài, đi tới cửa vẫn kêu to: "Phụ hoàng! Dù sao cũng không muốn gà nướng trên đất nữa rồi, thưởng cho nhi thần đi!"
"Nửa năm tới nhi thần sẽ bị bỏ đói, hãy để cho nhi thần ăn ngon lần cuối!"
Vân Quán Ninh: "..."
Mặc Diệp: "..."
Mặc Tông Nhiên: "..."
Ngay cả Tiểu Viên Bảo: "..."
Một vài người cũng cảm thấy cạn lời.
Cuối cùng, Mặc Tông Nhiên không thể chịu tiếng hét thất thanh như chọc tiết lợn của Mặc Hàn Vũ, ra lệnh cho hạ nhân đem gà nướng thịt nát xương tan”. ra ngoài.
"Phụ hoàng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Vân Quán Ninh liếc nhìn Mặc Diệp- người vẫn đang quỳ ngay ngắn.
Nàng vốn dĩ không muốn “lo chuyện bao đồng”...
Nếu phụ hoàng phạt hắn, thì cứ phạt thôi!
Nhưng nhìn thấy Mặc Diệp đang quỳ trên mặt đất, trong lòng Vân Quán Ninh lúc này không hả hê như trong tưởng tượng.
"Quán Ninh, chuyện này không liên quan gì đến con, con đừng hỏi thêm."
Mặc Tông Nhiên trầm giọng nói: "Sức khỏe của con không tốt, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi! Lão Nhị và lão Thất mắc lỗi nên phải gánh chịu hậu quả! Chuyện này con đừng can thiệp vào!".
Quả nhiên là mắc lỗi?
Vân Quán Ninh tò mò, Mặc Diệp và Mặc Hàn Vũ...
Tác phong làm việc của hai người này rõ ràng không giống nhau.
Hai huynh đệ bọn họ lại cùng nhau mắc lỗi?
Nàng cười ngồi xuống một bên: "Phụ hoàng, đây không phải là con đang xót con của người sao? Nếu người không để cho chàng đứng dậy nói chuyện, con dâu của người cũng sẽ quỳ xuống cùng."
"Phụ hoàng cũng biết con dâu mấy ngày nay không được khỏe."
Vừa nói, Vân Quán Ninh vừa định quỳ xuống bên cạnh Mặc Diệp: "Nếu con dâu quỳ xuống mà có vấn đề gì, tôn nhi bảo bối của người sẽ lại đau xót cho mẫu thân này lắm!".
Nàng nháy mắt với Viện Bảo.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh thật sự muốn quỳ xuống, ba giọng nói đồng thanh vang lên: "Đợi đã!"
"Mẫu thân!"
"Ninh nhi, không được quỳ!"
Vân Quán Ninh vô tội nhìn ba người bọn họ: "Rốt cuộc là quỳ hay không quỳ?"
Mặc Tông Nhiên đau đầu xua tay: "Thôi được rồi! Trẫm thật sự sợ con rồi!"
"Lão Thất, còn không đứng lên đỡ vợ con ngồi xuống?"
Nhìn thấy sắc mặt Mặc Diệp không thay đổi đứng lên, lại nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống... Vân Quán Ninh mỉm cười: "Phụ hoàng, bây giờ người có thể nói cho con dâu biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"