Cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của con trai, lại nhớ đến sự xuất hiện khi nãy của Mặc Phi
phi.
Vân Quán Ninh khẽ cau mày nói: "Vương gia, sao Phi Phi lại đến Cố gia cùng chàng vậy?"
"Muội ấy nói đến đón Viên Bảo với bổn vương."
"Không đúng."
Vân Quán Ninh lắc đầu, nói: "Năm nay Phi phi cũng tròn mười tám rồi đúng không? Trước kia lúc Tây Quận xin cưới ngũ tỷ tỷ, ta đã từng nghe phụ hoàng nhắc đến một câu, nói là Phi Phi cũng đã đến tuổi gả cho người ta rồi."
Mặc Diệp "ùm" một tiếng.
"Phụ hoàng có từng nghĩ đến sẽ gả Phi Phi cho ai chưa?"
"Không biết"
Mặc Diệp lắc đầu: "Phụ hoàng chưa từng nhắc đến với ta. Ninh Nhi, đang yên đang lành sao nàng lại nhắc đến chuyện này vậy?"
"Không có gì."
Vân Quán Ninh khẽ cười, che giấu tâm sự của mình.
Trước đây không nhận ra tâm tư của Mặc Phi Phi.
Nhưng tối nay nàng đã cảm nhận được rất rõ Mặc Phi Phi có ý với Cổ Minh!
Chuyện này sao có thể?
Một người là tiểu cô của nàng, một người là cữu cữu ruột của nàng!
Nếu hai người này ở bên nhau, không phải sẽ đảo lộn vai vế sao?
Từ chuyện tối nay có thể thấy rõ ràng là Mặc Phi Phi thích thầm Cố Minh... cũng không biết cữu cữu có biết không, hay là nam nhân vốn không tinh tế bằng nữ nhân nên không biết.
Vì vậy Mặc Diệp và Cố Minh đều không nhận ra tâm tư của Mặc Phi Phi.
Chỉ có Vân Quán Ninh đã nhận ra có gì đó không đúng từ lúc Mặc Phi Phi bước vào.
Cũng không biết nàng ta có thổ lộ với cữu cữu không,
Trông dáng vẻ tối nay, ngược lại giống như muốn đi nói thẳng với Cố Minh vậy.
Không biết cữu cữu sẽ chấp nhận hay là sẽ từ chối ý tốt của nàng ta nữa?
Vân Quán Ninh lặng lẽ thở dài một hơi.
Cữu cữu lớn hơn Phi Phi một con giáp, lại khác biệt vai vế. Trước nay cữu cữu rất chín chắn thận trọng, có lẽ sẽ từ chối chút tâm tư của tiểu cô nương Mặc Phi Phi chăng?
Nhưng Vân Quán Ninh lại sợ sau khi Mặc Phi Phi bị từ chối sẽ không chịu được đả kích này.
Tóm lại Vân Quán Ninh trăn trở thể nào cũng không yên lòng.
Thấy Vân Quán Ninh liên tục thở dài, Mặc Diệp chỉ tưởng nàng đang lo lắng cho an nguy của Viên Bảo.
Hắn ôm nàng càng chặt hơn: "Ninh Nhi, nàng yên tâm, trước đây bổn vương ăn không ngồi rồi, từ nay về sau bổn vương sẽ phấn đấu tiếng lên vì nàng và con trai."
Nếu chỉ có ngồi lên ngai vàng mới có thể bảo vệ chu toàn cho Viện Bảo...
Vậy thì cho dù tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán với các huynh đệ khác, Mặc Diệp cũng sẽ không tiếc gì!
Nhìn ra vẻ nghiêm nghị đầy khát vọng trong đôi mắt của Mặc Diệp, trong lòng Vân Quán Ninh chợt xúc động.
Nàng đầu có lo lắng vì chuyện này?
Tuy chuyện này cũng là chuyện quan trọng, nhưng hiện tại nàng đang lo lắng cho Cố Minh và Mặc Phi Phi...
Đáng tiếc cho trái tim thiếu nữ của Mặc Phi Phi, sợ là tối nay phải thất vọng trở về.
Để nàng ta vấp ngã một chút cũng tốt, để tránh u mê không chịu tỉnh ngộ.
Cố gia.
Mặc Phi Phi đẩy Cố Minh đi dạo dưới hiên, tuy gió đêm mùa đông lạnh lẽo, nhưng xen lẫn chút hương hoa cỏ dại cảm thấy rất dễ chịu.
"Mùa này vẫn có hoa sao?"
Nàng ta ngửi thử, tò mò hỏi.
"Có lẽ là hoa mai vàng ở hậu viện."
Cổ Minh kiên nhẫn giải thích: "Hoa mai vàng năm nay nở hơi sớm, ban đầu phụ thân còn tưởng là điềm báo kỳ lạ gì đó, nói muốn dời mấy cây mai vàng đó đi chỗ khác."
"Hóa ra là như vậy."
Mặc Phi Phi im lặng.
Nàng ta có nên nói không?
Mai vàng còn có thể nở sớm được, bầu tâm sự của nàng ta có phải cũng nên lấy hết dũng khí để giãi bày không?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta khẽ hỏi: "Nhị gia, có phải ngài cũng gần ba mươi tuổi rồi không?"
"Ừ, năm nay vừa tròn hai mươi tám."
Cố Minh trả lời.
Mặc Phi Phi đắn đo một lúc lâu mới thử hỏi dò: "Vậy sao ngài vẫn chưa cưới thê tử sinh con nữa? Nam tử bình thường bằng tuổi ngài đã có mấy đứa con rồi đó?"
Sao Cổ Minh lại không nghe ra ý của nàng ta chứ?
Ở trong phủ lâu như vậy, tuy hắn ta không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng giỏi nhất chính là nhìn thấu lòng người.
Vẻ mặt hắn ta không có phản ứng gì, nói: "Cơ thể ta không khỏe, cần gì phải làm lỡ cô nương nhà người ta chứ?"
"Nhưng chẳng phải thất tẩu tẩu đã chữa khỏi bệnh cho ngài rồi sao?"
Giọng điệu Mặc Phi Phi nghe có vẻ như gấp gáp hơn.
Cảm nhận được sự thất lễ của mình, nàng ta khẽ cắn môi, im lặng không nói gì nữa.
"Cơ thể chữa được những tâm bệnh khó lành."
Ánh mắt Cố Minh chợt lóe lên.