"Bổn vương đến tìm Quán Ninh, không phải tìm đệ."
Mặc Vĩ cau mày nhìn hắn một cái, nói tiếp: "Muộn như vậy rồi, lão thất còn chưa đi ngủ sao?"
Mặc Diệp: "..."
Sợ là người này vẫn chưa làm rõ tình hình, không biết rốt cuộc đây là địa bàn của ai?
"Đúng vậy, nếu tử ca biết đã không còn sớm nữa, vậy thì cũng nên quay về đi chứ? Cơ thể tự ca không được khỏe, càng phải nghỉ ngơi sớm mới đúng."
Mặc Diệp nghiến răng nghiến lợi đuổi người.
Mặc Vĩ cũng không thèm nể nang hắn.
Hắn chịu đến thăm, chịu qua lại với Minh Vương Phủ...
Đều vì Vân Quán Ninh, không phải vì Mặc Diệp!
"Bổn vương nói chuyện với Quán Ninh xong sẽ đi."
Mặc Vĩ không hề khách sáo chút nào nói: "Đây là chuyện riêng, lão thất vẫn nên tránh mặt đi một lát sẽ tốt hơn."
Mặc Diệp giận dữ đứng dậy nói: "Huynh nói gì?"
Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!
Vẻ mặt Mặc Vĩ vẫn thản nhiên như cũ: "Đây là chuyện riêng giữa bổn vương với Quán Ninh, lão thất vẫn nên tránh mặt một lát sẽ tốt hơn."
Mặc Diệp tức muốn nổ phổi!
"Bổn vương lại không hề hay biết, giữa vương phi của bổn vương và tứ ca lại có thể có chuyện riêng gì! Bổn vương là phu quân của nàng ấy, vậy mà bổn vương lại không được nghe sao?"
"Không được."
Mặc Vĩ thản nhiên lắc đầu.
Như Ngọc liều chết sát lại nói: "Chủ tử, rõ ràng Chu Vương đang cố tình, ngài ấy."
"Cút!"
Trong cơn thịnh nộ, Mặc Diệp hung hăng đả Như Ngọc ra, cầm chén trà bên tay định đánh về phía Mặc Vĩ.
Vân Quán Ninh chợt giật mình.
Người của Mặc gia từ Mặc Tông Nhiên đến Viên Bảo, ai nấy đều chảy trong người dòng máu thô bạo. Nói chuyện không hợp lại lập tức ra tay, trước mặt người thân cũng không ngoại lệ.
Nàng cạn lời trợn mắt nhìn hắn nói: "Dừng tay!"
Vào lúc chén trà chỉ cách Mặc Vĩ một chút nữa thôi, Mặc Diệp miễn cưỡng dừng tay lại.
Nước trà trong chén đổ xuống, đổ hết lên bả vai của Mặc Vĩ.
"Lão thất, đây là cách Minh Vương phủ các đệ tiếp khách đó sao?"
Hắn ta cũng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng lau nước trà, ung dung thản nhiên hỏi: "Bổn vương lần đầu đến thăm, đệ lại chào hỏi bổn vương kiểu đó sao?"
"Huynh còn muốn ta chào hỏi huynh kiểu gì?"
Mặc Diệp lạnh lùng, hung hăng đặt chén trà lại lên bàn, nói: "Phải đuổi thẳng cổ huynh ra ngoài sao?"
"Hay là tiếp đãi lạnh nhạt?"
"Không cần, bổn vương đến tìm Quán Ninh nói chuyện, để tránh mặt chút đi."
Mặc Vĩ rất bình tĩnh.
Mặc Diệp nhìn Vân Quán Ninh một cái, thấy nàng khẽ lắc đầu.
Được!
Nể mặt Ninh Nhi!
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng phất áo bỏ đi!
"Quán Ninh, tính tình lão thất nóng nảy quá, mấy năm nay người chịu đựng đệ ấy thế nào vậy? Lẽ nào phụ hoàng không dạy dỗ đệ ấy giúp ngươi sao?"
Thấy hắn ta quan tâm nàng giống như một ca ca, trong lòng Vân Quán Ninh chợt thấy ấm áp.
Không uổng công năng chữa bệnh cho hắn ta lâu như vậy, lòng dạ Mặc Vĩ cũng không sắt đá đến thế.
"Người người nhìn thấy tối nay đã thay đổi nhiều rồi."
Vân Quán Ninh bất lực nói.
Đổi lại là Mặc Diệp trước kia, sợ là sẽ lạnh lùng không nói lời nào, trực tiếp ném Mặc Vĩ ra ngoài!
"Khó có thể tưởng tượng được những năm gần đây người trải qua những ngày tháng khổ cực thế nào."
Mặc Vĩ lắc đầu than thở.
Hắn ta không hề biết chuyện Vân Quán Ninh bị Mặc Diệp cấm túc mấy năm.
Nhắc đến những chuyện đau lòng trong quá khứ toàn là nước mắt, Vân Quán Ninh bưng chén trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười chuyển chủ đề: "Chu Vương, muộn như vậy ngươi còn đến tìm ta có việc gì?"
"Ồ, là thế này."
Mặc Vì lúc này mới nói rõ: "Bổn vương nghe nói, qua một khoảng thời gian nữa chính là sinh thần của Vân Quốc Công..."
Vân Quán Ninh cau mày.
Đúng rồi, hằng năm sau sinh thần của Đức phi một tháng chính là sinh thần của Vân Chấn Tung.