Sắc mặt Mặc Hàn Vũ cũng xám xịt, y phục ướt đẫm mồ hôi: "Ngươi tha cho bổn vương đi! Bổn vương thật sự không xong rồi, còn kéo dài nữa sẽ kiệt sức đó!"
"Đợi Như Mặc lấy thư về rồi tính."
Mặc Diệp nhàn nhã đứng đợi.
Rất nhanh, Như Mặc đã trở lại.
Không những hắn mang thư về, mà còn mang thứ khác...
"Chủ tử người xem."
Như Mặc dâng một mảnh giấy lên cho Mặc Diệp.
Nhìn thấy mảnh giấy đỏ... vẻ mặt Mặc Hàn Vũ trở nên cực kỳ khó coi, không nhịn được nói: "Bổn vương lại quên tiêu hủy mảnh giấy này rồi!"
Thấy hắn ta phản ứng thái quá như vậy, Mặc Diệp lại thấy hơi tò mò về nội dung bên trong mảnh giấy.
Hắn lập tức mở ra, xem lướt qua một lượt.
Trên giấy chỉ có vài ba câu.
Nhưng đủ để chứng minh...
Chuyện của Ngũ quân doanh lần này, chính hắn là người châm đầu vào lửa, Mặc Hồi Phong không phải nguyên nhân gây tội!
Ban đầu Mặc Hàn Vũ muốn vu oan chuyện này cho Mặc Hồi Phong, nào ngờ quên tiêu hủy chứng cứ phạm tội, trái lại còn bị Mặc Diệp lấy được!
Mặc Hàn Vũ thật muốn chết quách cho xong.
Mặc Diệp nhịn cười một tiếng.
Đúng là không cần tốn chút sức lực nào đã lấy được những bằng chứng phạm tội này rồi!
Mặc Hàn Vũ ôm mặt nói: "Lão thất, người tha cho ta đi!"
"Chỉ cần huynh chịu phối hợp, bổn vương dĩ nhiên sẽ không làm gì huynh."
Tuy nói như vậy... nhưng nụ cười trên mặt Mặc Diệp lại khiến Mặc Hàn Vũ thấy càng khó đoán hơn.
Sau khi uống thuốc giải, Mặc Hàn Vũ giống như mất đi nửa cái mạng, nằm thoi thóp trên ghế: "Lão thất người nói cho ta biết, ngươi hạ độc bốn vương lúc nào vậy?"
"Chuyện này chắc người sẽ không để ngự trù làm chứ?"
Trước đây có một tên đồng ý dụ dỗ Hoàng ngự trù, hại Hoàng ngự trù biến thành Hoàng công công.
Chuyện này đã dấy lên một trận sóng gió lớn trong cung.
Chắc hẳn Mặc Diệp sẽ không dùng chiêu này nữa đâu nhỉ?
"Trong thức ăn không hề có độc."
Mặc Diệp cười khẽ: "Độc ở trong miệng bổn vương."
Mặc Hàn Vũ: "Trong miệng ngươi? Đùa gì chứ? Từ lúc bổn vương vào Ngự Thư Phòng đến giờ chỉ cần một cái đùi gà, cũng không có cắn miệng ngươi."
"Nhị ca hiểu lầm rồi."
Mặc Diệp cười khẽ nói: "Bổn vương đã uống thuốc đó từ lâu, chỉ cần nói chuyện với huynh, huynh sẽ trúng chiều."
"Cái gì?"
Mặc Hàn Vũ trợn mắt há mồm nhìn hắn: "Không phải chứ? Vậy sao không thấy người trúng độc?"
"Ninh Nhi thường đem bổn vương ra thử thuốc, bây giờ cơ thể bổn vương... tránh được tất cả các loại độc."
Trong lời của Mặc Diệp còn lộ rõ ý khoe khoang!
Mặc Hàn Vũ bật khóc: "Huhuhu sao bổn vương lại không có thể từ tài năng như vậy chứ?"
Nhìn thê tử nhà lão thất, không những biết uống rượu mà còn biết ủ rượu, nấu ăn lại ngon, chơi xúc xắc giỏi nhất thiên hạ, lại còn được phụ hoàng yêu quý, có thể làm gì tùy thích ở trong cung.
Thậm chí còn một lòng một dạ với Mặc Diệp.
Trong hoàng cung, nàng muốn hạ độc ai cũng dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn khó bị phát hiện ra. Mặc Diệp lại có thể tránh được tất cả các loại độc, sau này muốn đổi phó hắn cũng khó hơn nhiều...
Mặc Hàn Vũ ngưỡng mộ rơi nước mắt: "Lão thất, thê tử này người tìm ở đâu vậy."
"Giới thiệu cho bổn vương một người đi! Bổn vương bằng lòng hưu con hổ cái trong nhà..."
Như Mặc nhịn cười.
Con hổ cái?
Nữ chủ tử trong Minh Vương Phủ bọn họ chẳng phải cũng là một con hổ cái sao?
Hàn Vương chỉ nhìn thấy mặt hào nhoáng bên ngoài của chủ tử nhà mình, lại không biết nỗi chua xót đằng sau chủ tử...
Như Mặc rất muốn nói, Hàn Vương dù gì cũng là thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp với Hàn Vương Phi.
Nhưng chủ tử nhà mình và vương phi...
Chủ tử còn chưa được sờ tay của vương phi nữa là!
Rốt cuộc ai thảm hơn ai đây?