“Này…”
Vấn đề này khiến Như Yên nghẹn lại.
Nàng ấy cũng từng muốn đi dò hỏi tin tức, nhưng hỏi Như Mặc, thì phía Như Mặc cũng không nói được điều gì.
Vì vậy, bèn dứt khoát không hỏi nữa.
“Tỷ cũng không biết sao?”
Như Yên lắc đầu: “Ta thật sự không biết.”
Viên Bảo thất vọng: “Vậy được rồi, thế thì ta đến Thần Cơ Doanh xem thử!”
“Đừng!”
Như Yên túm nó lại, khẩn trương nói: “Nghe nói chuyện ở Thần Cơ Doanh, có liên quan đến Doanh Vương! Lúc này người qua đó, nhỡ đâu bị người của Doanh Vương nhìn thấy thì làm sao đây?”
Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác định thân thế thật sự của Viên Bảo.
Nhưng dựa vào khuôn mặt giống Mặc Diệp đến bảy tám phần này, ai cũng sẽ nghĩ nó là nhi tử của Mặc Diệp!
Ở thời điểm này, Như Yên không thể để nó đi mạo hiểm!
“Hơn nữa, Thần Cơ Doanh được canh phòng nghiêm ngặt, cơ quan bên trong trùng trùng điệp điệp. Một đứa nhỏ như người sao có thể trà trộn vào đó?”
Như Yên bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây không phải là chuyện mà đứa nhỏ như người nên lo lắng!”
“Ta đều đã ba tuổi rồi! Cũng không phải đứa nhóc một hai tuổi, cái gì cũng không hiểu.”
Viên Bảo người nhỏ nhưng rất lém lỉnh, ma quái. Nó học theo dáng vẻ của Cố Bá Trọng, gác hai tay sau lưng, hừ một tiếng rồi đi ra khỏi Thanh Ảnh Viện.
Thấy thế, Như Yên chỉ cảm thấy mắc cười.
Vội vàng đuổi theo, đưa Viên Bảo đến Cố gia.
Cố gia.
Vân Quán Ninh nằm ngủ dưới cây hoa anh đào.
Có một cơn gió nhẹ lướt qua, làm rơi một trận mưa hoa anh đào. Ngay cả trong chén trà bên cạnh, cũng trôi nổi một lớp cánh hoa. Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, nào có chút dáng vẻ ‘nản lòng thoái chí’ nào?
Đều nói là ánh nắng mùa xuân không phơi đen được.
Vừa phơi, đã lốm đốm đầy mặt.