“Diệp Nhi và Ninh Nhi bị người ta ức hiếp, hoàng thượng im lặng không lên tiếng. Rốt cuộc là đã bị điếc, hay là đã bị câm như hoàng hậu rồi?”
Bà ta rất tức giận!
Con trai và con dâu của bà ta bị người khác ức hiếp và tính kế, người phụ hoàng như Mặc Tông Nhiên vậy mà lại không hề làm gì cả?!
“Trẫm không phải là thấy nàng đã trút giận thay cho hai đứa đó rồi, nên trẫm mới không ra tay đó sao?”
Ông ấy vội vàng giải thích.
Trước mặt ải phi ngang ngược không nói đạo lý, tốt hơn hết là nên thuận theo bà.
Tuy nhiên, quả thực Mặc Tông Nhiên không có ý định ra tay.
Vân Quán Ninh, nha đầu thối này chạy nhảy khắp nơi như là pháo thăng thiên vậy, cũng nên để cho nàng trải qua một chút trắc trở. Nào ngờ rằng ván cờ của ông ấy còn chưa thành công, Đức phi đã đứng ra bảo vệ con dâu của mình rồi?
Mặc Tông Nhiên kêu oan: “Trẫm đang cho nàng một cơ hội để ra tay mà!”
“Thần thiếp không cần”
Đức phi rất lạnh nhạt, đích thân đóng cổng cung lại.
Mặc Tông Nhiên kinh ngạc vô cùng.
Ông ấy đường đường là một hoàng đế, vậy mà lại bị nhốt ở ngoài?!
“Ái phi, mở cửa đi.”
Ông ấy vỗ vỗ cửa, không bỏ cuộc hét lên: “Hôm nay trẫm tới đây là định hỏi nàng xem muốn quà sinh thần là gì! Trẫm sẽ đích thân xuất cung để chọn cho nàng!”
Vàng bạc châu báu để trong kho e rằng Đức phi sẽ không thích.
Vĩnh Thọ Cung của bà cũng không thiếu những thứ này.
“Cút!”
Đức phi vô cùng tức giận, thét lên một tiếng vô cùng lớn.
Mặc Tông Nhiên đang nằm bò trên khe cửa và nhìn vào bên trong.
Tô Bỉnh Thiện thận trọng tiến lại gần: “Bệ hạ, Đức phi nương nương đã bảo ngài cút đi!”
“Trẫm biết.”
Mặc Tông Nhiên sờ mặt rồi lại chỉnh trang lại ống tay áo. Ông ấy đã thay bộ long bào ra rồi, bây giờ ông ấy đang mặc một bộ thường phục, đã bớt đi một chút vẻ độc đoán và uy nghiêm của một vị đế vương rồi.
“Được rồi, trẫm đã có thể an tâm xuất cung rồi.”
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa rằng Đức phi đã vào trong điện, ông ấy nói với Tô Bình Thiện: “Đi, đi, đi, mau đi thôi!”
“Để tránh lỡ như lát nữa Đức phi lại ra ngoài!”.
Ông ấy giống như là một tên trộm vậy, nắm lấy cổ tay Tô Bỉnh Thiện và bước đi nhanh như bay.
Ông ấy vội vàng xuất cung điện để đi gặp cháu trai quý giá của mình!
Nào ngờ ông ấy đã mau chóng tới Minh Vương phủ rồi, nhưng lại công cốc.
Viên Bảo hôm nay không có ở trong phủ!
Vân Quán Ninh giải thích rằng do Chu Điềm Điểm đến tìm Viên Bảo đi chơi nên nàng đã bảo Như Ngọc dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo rồi, nhất thời sẽ không quay về được.
Mặc Tông Nhiên đã ngựa không dừng vó chạy ra khỏi vương phủ, ra đường để tìm Viên Bảo.
Kinh thành lớn như vậy, cũng không biết Viên Bảo đang ở con phố nào trên đường Trường An.
Mặc Tông Nhiên cũng không còn tâm tư đi chọn quà sinh thần cho Đức phi, ông ấy chỉ tập trung tìm kiếm cháu trai yêu quý của mình trong đám đông.
Sau khi ông ấy rời đi, Đức phi tức giận đến mức rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Bà nhớ lại lời Vân Quán Ninh đã từng nói: “Nếu tức giận thì nên ra đường mua sắm, sau khi điên cuồng tiêu xài sẽ thấy tâm trạng dễ chịu hơn!”
Đức phi ngay lập tức ra lên cho cho Lý ma ma lấy bạc, đồng thời bà cũng cải trang và ra khỏi cung.
Bà định đi đến Minh Vương phủ để đón Vân Quán Ninh, bà và con dâu của mình hai người sẽ cùng nhau đi dạo nát con phố.
Còn chưa đến Minh Vương phủ, một người bán hàng rong nhỏ bên vệ đường đột nhiên đánh chiêng, gân cổ lên hét lớn “Mua đi mua đi...”.
Con ngựa bị giật mình, kéo xe ngựa chạy như bay về phía trước... Đường phố đông đúc, ngựa điên cuồng phi nước đại khiến người đi đường khiếp sợ.
Tiếng la hét và tiếng mắng chửi vang dội!
Cỗ xe ngựa húc đổ rất nhiều gian hàng, còn có một số người đuổi theo xe ngựa và chửi bới.
"Aaa a a..."
Đức phi và Lý ma ma ở trong xe ngựa cũng bị rung lắc dữ dội và bị ngã xuống, không ngừng la hét!
Người đánh xe ngựa đã không còn khống chế được con ngựa của mình nữa, mặt của hắn ta cũng tái đi vì sợ hãi.
Nhìn thấy sắp tông vào một tiểu cô nương ở phía trước rồi!
Tiểu cô nương đó thất thần đứng giữa phố, rõ ràng là đã bị dọa đến ngây ngốc rồi.
Đúng lúc này, một nhóm bóng dáng nhỏ bé khác đột nhiên lao ra, đẩy tiểu cô nương ra. Sau đó thân hình nhỏ bé nhảy lên, trực tiếp cưỡi lên lưng ngựa!