Uống quá nhiều rượu, giờ lại đang mót.
Vân Quán Ninh quay người rồi đi đến nhà xí.
Khi trở lại đại sảnh, Chu Oanh Oanh đang nhìn Mặc Hàn Vũ nằm trên ghế, rất lo lắng.
Nàng ta nắm chặt khăn gấm trong tay, nhíu mày: “Cái tên này nói đi tìm lão thất để bàn bạc chút chuyện, vậy tại sao lại bàn bạc đến nỗi thành con heo say thế này?”
Cả người Mặc Hàn Vũ nồng nặc mùi rượu, Chu Oanh Oanh chán ghét ngồi bên cạnh.
“Lão thất, rốt cuộc đã cho huynh ấy uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Nhị tẩu hiểu lầm rồi, chính là nhị ca ca tự mình muốn uống rượu, không liên quan gì đến bổn vương.”
Mặc Diệp cầm tách trà lên, nét mặt không chút thay đổi.
“Thật sao? Tuy rằng ngày thường vương gia thích uống rượu, nhưng cũng không đến nỗi uống say thế này!”
Chu Oanh Oanh rõ ràng không tin.
“Nhị tẩu.”
Giọng nói của Vân Quán Ninh từ ngoài cửa truyền đến: “Vương gia nhà ta nói không sai. Đúng là Hàn vương muốn uống rượu, ta và vương gia không cản được.”
Nàng bước vào, nở nụ cười thật tươi.
Đây là lần thứ hai Chu Oanh Oanh nhìn thấy Vân Quán Ninh.
Lần đầu tiên là ở Vĩnh Thọ cung.
Hôm đó là thọ yến của Đức phi, Vân Quán Ninh đã tặng một đôi tranh thêu hai mặt quý giá.
Nhưng lúc đó họ chưa biết hàng, Chu Oanh Oanh thậm chí còn chế nhạo nàng dữ dội… Nhưng sau khi hiểu lầm được giải quyết, thái độ của nàng ta đối với Vân Quán Ninh cũng cải thiện phần nào.
Chu Oanh Oanh là một người rất thẳng thắn.
Thích là thích, không thích tức là không thích.
Vân Quán Ninh trước kia, đừng nói là Chu Oanh Oanh không thích, e rằng toàn bộ những người trong kinh thành này cũng tìm không ra một người thích nàng.
Nhưng hôm đó tại Vĩnh Thọ cung, nàng đã khiến Chu Oanh Oanh phải nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ.
Lúc này nhìn thấy nàng bước vào, nở nụ cười trên mặt… Tục ngữ nói rất hay, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.
Chu Oanh Oanh miễn cưỡng nở một nụ cười: “Minh vương phi, không biết rượu trong Minh vương phủ của muội ngon cỡ nào, lại có thể làm cho vương gia của ta say đến mức này?”
“Không phải là ta muốn khoe khoang, nhưng loại rượu này chắc chắn nhị tẩu chưa từng uống qua!”
Vân Quán Ninh lấy rượu xái đưa cho nàng ta: “Nhị tẩu, thử xem?”
Chu Oanh Oanh cũng có thể uống được một ít.
Nhưng lúc này, nàng ta nhìn “vò rượu” kỳ quái này, ánh mắt ngạc nhiên giống hệt với Mặc Hàn Vũ.
“Cái này là gì?”
“Rượu, tên là rượu xái.”
Vân Quán Ninh đáp: “Nhị tẩu hiện tại không uống thì có thể mang về nếm thử. Rượu này do chính ta nấu, mùi vị rất khác so với rượu nữ nhi hồng.”