Huyền Sơn tiên sinh dùng chân kẹp lấy cần câu, bắt đầu ăn uống thỏa thích: “Ác mộng của Viên Bảo có khả năng cao sẽ trở thành hiện thực, chẳng qua..”
Lòng của Vân Quán Ninh đang treo giữa không trung.
Nghe thấy từ “chỉ là”, nàng lại có một tia hy vọng: “Chẳng qua?”
“Chẳng qua chuyện này có thể khống chế được, người chỉ cần cố gắng khiến nó không xảy ra là được.”
Huyền Sơn tiên sinh tự dưng trở nên nghiêm túc làm Vân Quán Ninh không quen.
Có lẽ khi nãy ông nhận ra rằng nàng đang căng thẳng nên mới cố ý làm nàng thoải mái hơn.
“Có thể khống chế chuyện như vậy sao? Khống chế như thế nào?”
“Đây là vấn đề của ngươi, sao lại hỏi ta?”
Huyền Sơn tiên sinh đang không vui: “Ngươi cho ta có một chút bò khô như này mà tưởng là có thể bắt ta nói sao? Có một câu nói chắc hẳn ngươi cũng biết, thiên cơ bất khả lộ.”
Vậy ý của ông ta là không muốn nói cho nàng biết đúng không?
Vân Canh Ninh tức giận nên đoạt lại thịt bò khô.
“Không cho người ăn nữa, nhìn người mập mạp béo tốt sắp lăn được rồi đấy.”
Lúc mới gặp, nàng thấy Huyền Sơn tiên sinh còn có một chút phong thái gọi là tiên phong đạo cốt. Về sau không biết là bởi vì ăn nhiều đồ ăn ngon nàng làm, hay là do nàng tưởng tượng ra mà thân hình của Huyền Sơn tiên sinh đã biến thành bộ dạng đang ở trước mắt nàng...
Tóm lại, nhìn chỗ nào cũng thịt là thịt, còn có cả ngấn mỡ bụng! Khi ông giơ tay ra, mấy ngón tay cũng tròn vo, làm gì có chút phong thái tiên phong đạo cốt nào?
"Mấy câu người nói chẳng lọt tai chút nào."
Huyện Sơn tiên sinh thấy nàng xoay người rời đi, thì lại nói: "Ninh nha đầu, người mà không cho ta ăn thì người đừng hối hận! Khi nào người quay lại đây, có nhét vào miệng ta ta cũng không ăn đâu!”
+
+
"Vậy ngươi đừng hòng ăn." Sau khi Vân Quán Ninh dứt khoát trở mặt vô tình, nàng lập tức rời đi khỏi tầm mắt ông.
Huyền Sơn tiên sinh lắc đầu ngao ngán: "Nha đầu này, nói thế mà giận thật à.”
Ông liếm liếm đầu ngón tay, liếm liếm môi như còn chưa ăn đã, rồi lại tiếp tục làm "Huyền thái công cầu cá".
Vân Oanh Ninh mau chóng xuống núi. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn cứ xôn xao trong lòng nàng.
May là Huyền Sơn tiên sinh đang ngụ ý rằng cơn ác mộng của Viên Bảo có thể không trở thành sự thật. Và cho dù có thành sự thật thì cũng sẽ có cách biến hóa thành phúc hoặc là đề phòng trước.
Điều nàng lo lắng chính là, cơn ác mộng này có khả năng xảy ra có nghĩa là Viên Bảo vẫn có khả năng gặp nguy hiểm.
Sở dĩ nàng muốn nhanh chóng xuống núi là vì thời gian không còn sớm nữa, nàng phải nhanh chóng đến Cố gia đón Viên Bảo.
Vì cơn ác mộng đêm qua mà Viên Bảo đang lo lắng không thôi, nếu chờ nàng mãi mà nàng không đến thì sợ rằng con trai sẽ lo lắng.
Dù gì thì nàng cũng không cần khách sáo với Huyền Sơn tiên sinh. Sau khi xuống núi, nàng quay đầu nhìn lướt qua núi Mây Vụ cao vút như mây, rồi cưỡi ngựa rời đi.
Trở lại vương phủ đã là hoàng hôn. Mặc Diệp đang khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa chờ nàng trở về.
"Chàng đang chờ ta sao?" Vân Quán Ninh xoay người xuống ngựa, thở dốc từng hơi. Bởi vì phải phi ngựa một mạch về đây, tóc nàng có hơi lộn xộn, hai má phiếm hồng.
Hạ nhân vội vàng tiến đến dắt ngựa đi, Mặc Diệp nhìn nàng thật lâu rồi mới nói: "Nàng đã đi đâu?”
"Ta đi có việc." Vân Oanh nói lời gọn ý đủ.
"Đi đón nhi tử thôi.” Nàng vốn định một mình đi Viên Bảo, nhưng buổi sáng nhi tử đã cố ý dặn dò cẩn thận, nàng phải cùng phụ thân giả đến đón nó.
"Bổn vương chờ nàng lâu lắm rồi." Mặc Diệp đột nhiên nói.
Vân Oanh Ninh kinh ngạc xoay người lại: "Thì sao?”
Nàng đang đoán là Mặc Diệp chờ nàng cũng lâu rồi, có lẽ giờ đây hắn sẽ nổi tỉnh hung hăng lên mắng nàng một trận?
Nhưng không ngờ Mặc Diệp lại chỉ ho nhẹ một tiếng, hắn quay mặt qua chỗ khác để giấu đi nỗi lo lắng trong đáy mắt: "Bổn vương sợ nàng gặp phải thổ phỉ. Với công phu mèo cào của nàng, nếu đánh không lại bọn chúng thì không phải bổn vương làm ăn lỗ vốn rồi à?”
Như Mặc đứng ở một bên đang cười thầm.
Rõ ràng là chủ tử đang rất lo lắng cho Vương phi, tìm đâu cũng không thấy người. Suýt chút nữa bọn họ sẽ phải lục tung hết cái kinh thành này lên!