Cái uy hiếp “đáng sợ” kia lại tới rồi.
Hắn ta muốn đánh người.
Hai người bọn họ đến cùng ai mới là người bắt cóc, ai mới là người bị bắt
vậy?
Vị chưởng quầy vẫn luôn chú ý đến bọn họ, trong lòng bắt đầu sinh nghi.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, ông ta âm thầm đi ra khỏi tửu lâu...
Tên to con quay lại thì không thấy chưởng quầy đâu, vốn còn chưa để ý.
Nhưng nghe khách nhân khác ở trong tửu lâu đang bàn tán về chuyện hoàng trưởng tốn điện hạ mất tích, thì lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
“Nghe nói bởi vì hoàng trưởng tốn điện hạ mất tích cho nên toàn bộ kinh thành cũng bị đào sâu ba thước! Hoàng thượng nổi trận lôi đình, các vương phủ cũng xuất động nhân mã đi tìm kiếm, còn có tất cả quan viên đều tự giác đi tìm kiếm hoàng trưởng tốn điện hạ.”
“Còn có Minh vương và Minh vương phi đều sắp điên rồi, cũng tự mình đi tìm kiếm.”
“Chuyện lần này huyên náo thật đúng là không nhỏ.”
“Còn không phải sao! Người mất tích chính là hoàng trưởng tốn điện hạ tôn quý vô song đấy! Cũng không phải loại người râu ria.”
“Cũng không biết người nào to gán như vậy, lại còn dám bắt cóc hoàng trưởng tốn điện hạ.”
“Nếu mà bị bắt được, không biết sẽ bị tra tấn thành cái dạng gì?”
Bởi vì chuyện hoàng trưởng tôn bị mất tích mà toàn bộ Nam Quận cũng bắt đầu giới nghiêm. Trong tửu lâu này cũng chỉ có tốp năm tốp ba khách nhân, đang ăn lạc uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi.
Sắc mặt tên to con rất khó coi.
Vẻ mặt của Viện Bảo cũng không thay đổi.
Chỉ là khi nghe đến “Minh vương”, “Minh vương phi”, ánh mắt thay đổi rất
nhanh.
Hu hu hu, thằng bé nhớ mẫu thân, nhớ vương phủ, nhớ hoàng tổ phụ bọn họ rôi.
Viên Bảo cầm đùi gà lên cúi đầu yên lặng gặm, cảm xúc cũng bắt đầu hơi sa sút.
Phụ nhân đau lòng nhìn thằng bé một cái.
“Đến cùng người có ăn hay không? Nếu không ăn thì ta cho chó ăn đấy.”
Thấy Viên Bảo không muốn ăn, tên to con nhíu mày nhỏ giọng quát: “Dù sao ngươi cũng chê cái này mùi nước gạo quá nặng, không ăn cũng được! Lãng phí bạc của lão tử.”
“Ăn ăn ăn.”
Viên Bảo ngẩng đầu, cười miễn cưỡng: “Ăn chùa thì ngu gì không ăn chứ.”
Vừa nói xong thì một giọt nước mắt từ khóe mắt của thằng bé chảy xuống, thằng bé cầm đùi gà lên nhếch môi, khóc không thành tiếng.
Phụ nhận thấy thế thì nhỏ giọng nói: “Thật đáng thương! Chắc nó đang nhớ đến mẫu thân của nó.”
Còn chưa nói xong thì tên to con đã quay qua trừng mắt lườm.
Phụ nhân ngồi bên cạnh không dám thở mạnh.
Đứa nhỏ đáng thương!
Tuổi còn nhỏ mà gặp phải cảnh này!
Tên to con vươn tay ra cướp đùi gà trong tay Viên Bảo, thái độ ác liệt gọi tiểu nhị tới, dùng hộp đựng tất cả thức ăn cho bọn họ, sau đó ôm Viên Bảo và hộp thức ăn rời khỏi tửu lâu.
Phụ nhân vội vàng đuổi theo: “Không phải chúng ta ở lại một đêm mới đi hay sao?”
“Ở cái gì? Lão tử còn chưa muốn bị bắt đâu.”
Tên to con nghiến răng rặn ra một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.
Vốn hắn ta còn có ý định ở lại một đêm rồi mới đi.
Nhưng vừa rồi tên chưởng quầy thỉnh thoảng hồ nghi nhìn bọ họ, về sau ông ta đột nhiên rời đi vẫn chưa trở lại, lại nghe mấy vị khách kia vừa uống rượu vừa bàn tán về chuyện Viên Bảo bị mất tích...
Mặc dù bọn họ không biết, hoàng trưởng tốn điện hạ mà họ đang bàn tán đang ngồi ngay ở phía sau của bọn họ.
Những tên to con có tật giật mình!
Tin tức hoàng trưởng tốn điện hạ bị mất tích đã sớm truyền đi khắm toàn bộ Nam Quận rồi, mà ngay cả đầu đường cuối ngõ ở Dực Thành cũng dám thông cáo của triều đình.
Không giống như thông cáo ở nha môn của Dực Thành, những thông cáo này đều là từ kinh thành, từ hoàng cung gửi tới.
Chẳng những bên trên có hình vẽ của Viên Bảo, mà còn có thánh chỉ của Mặc Tông Nhiên, ấn ký ngọc tỷ của triều đình.
Trong thánh chỉ Mặc Tông Nhiên viết rõ, treo giải thưởng một nghìn vạn lượng bạc cho người nào bắt được hung thủ bắt cóc hoàng trưởng tôn và tìm được hoàng trưởng tôn về, đồng thời phong quan, ban thưởng vô số ruộng đất châu báu...
Như vậy có thể nói chỉ cần tìm được Viên Bảo, bắt được tên to con, thì có thể một bước lên mây trở thành người trên người.