Bà ta lên cơn cao huyết áp, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng!
Rồi xong, bà ta sắp bị Vân Quán Ninh chọc cho tức chết rồi!
Thấy Trương ma ma loạng choạng, Tôn Đáp ứng nhanh chóng nắm lấy tay bà ta: "Trương ma ma, bà không sao chứ?"
Trương ma ma không thể xảy ra chuyện được!
Hiện giờ nàng ta chỉ có một mình, sự xuất hiện của Trương ma ma đã đồng nghĩa với việc Hoàng hậu cho nàng ta chỗ dựa. Nếu Trương ma ma vậy mà tức đến lìa đời, thì nàng ta biết lấy đầu làm chỗ dựa, biết làm sao chống lại Vân Quán Ninh?
"Không sao!"
Trương ma ma đẩy Tôn đáp ứng ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Minh Vương phi, chẳng lẽ đến Hoàng hậu nương nương tra hỏi, người cũng không mở miệng?"
"Mẫu hậu tra hỏi là một chuyện, người tra hỏi là một chuyện"
Vân Quán Ninh đứng khoanh tay: "Mụ già như người lại dám mạo xưng mẫu hậu trước mặt bổn Vương phi?"
"Cái gan chó của người cũng lớn nhỉ! Bổn vương phi sẽ lập tức bẩm báo với mẫu hậu, nói
người phạm thượng, dám có ý đồ thế chỗmẫu hậu!"
Lại bẩm báo phụ hoàng, người có ý đồ mưu phản, đại nghịch bất kính với mẫu hậu! Lại còn ngấp nghé mỹ mạo của phụ hoàng!".
Chẳng phải khi nãy Trường ma ma còn nói là nàng không mở miệng sao?
Ngay lúc này, khi Vân Quán Ninh mở miệng luyên thuyên cho một trận, bà ta đã sốc.
Mỗi một tội trong số này, đều là tội chết trưu di cửu tộc!
Nghe danh miệng lưỡi Minh Vương phi sắc bén từ lâu, đến nay bà ta mới có dịp mở mang tầm mắt.
Cái câu "Ngấp nghé mỹ mạo hoàng thượng" này... Chính là đại bất kính, và e rằng chỉ có mỗi Vân Quán Ninh dám nói như vậy!
Vân Quán Ninh lạnh lùng nhìn bà ta: "Thế nào? Trường ma ma có dám đi cùng bổn Vương phi đến trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu nói rõ không?"
"Ngươi người ngươi."
Khắp các cơ trên mặt Trương ma ma đang run rẩy.
Bà ta đưa tay ra, chỉ vào Vân Quán Ninh một cách run rẩy, trông có vẻ bà ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Trương ma ma mới đau đớn ôm ngực, và ngã khụy xuống đất.
Bà ta co giật một lúc, rồi phun ra một ngụm máu lớn, sau đó dần ngất đi.
Trương ma ma nhịn giỏi thật, nhưng vẫn bị Vân Quán Ninh chọc cho tức xỉu!
Tôn Đáp Ứng trơ mắt, cứng họng nhìn Trương ma ma ngã khụy xuống đất, nàng ta mất bình tĩnh một lúc lâu... Mặc Phi Phi cũng kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Trời đất ơi!
Tẩu tẩu nàng ấy giỏi quá đi mất, sức chiến đấu quá là trâu!
Có tẩu tử làm hậu thuẫn, sau này nàng ấy sẽ không sợ bất kì ai nữa!
Thấy vẻ mặt mê muội của Mặc Phi Phi, Vân Quán Ninh mỉm cười: "Mụ già này giả chết đó, nếu không ta còn muốn tát vào miệng mụ ta cơ! Ai bảo mụ ta dám đại bất kính với mẫu hậu."
Tôn Đáp Ứng: ".."
Mặc Phi Phi: "..."
Đến cả Trương ma ma đang giả chết trên mặt đất cũng: "..."
Cái miệng sắc bén của Minh Vương phi quả nhiên có thể nói đen thành trắng!
Rốt cuộc ai mới thật sự là người đại bất kính với Triệu Hoàng hậu?
Cái năng lực đảo lộn trắng đen này của nàng đến lươn chúa cũng phải phục sát đất!
"Tôn Đáp Ứng à, tiếc ghê, chắc ngươi phải sai người đến Khôn Ninh cùng một chuyến nữa rồi. Lần này e là phải mời đích thân mẫu hậu tới, thì may ra mới cứu được Tích Nguyệt cung của ngươi."
Vân Quán Ninh nhìn Tôn Đáp ứng bằng ánh mắt "đồng cảm".
Ma quỷ!
Nữ nhân này đúng là ma quỷ mà!
Cả hai chân Tôn Đáp Ứng run cầm cập
Vân Quán Ninh hét lên: "Còn không mau đi?"