Như Ngọc nhận mệnh rời đi.
Gia đình mang ghế tới, Vân Quán Ninh dứt khoát ngồi xuống ngay ở cửa ra vào.
Hôm nay nàng định giằng co đến cùng với các nàng.
Trương ma ma sợ, khuôn mặt khổ sở nói: “Minh Vương Phi, nô tỳ thật sự phải trở về hầu hạ hoàng hậu nương nương...”
“Trương ma ma lo lắng cho mẫu hậu như vậy, lòng trung thành này thật cảm động! Người đâu, lập tức đi mời mẫu hậu xuất cung đến đây, nói rằng ta có chuyện muốn mẫu hậu đến chủ trì đại cục”
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Mặt khác, tốt nhất mời cả phụ hoàng và Đức Mẫu Phi đến đây.”
Trương ma ma vội vàng xua tay: “Minh Vương Phi, tuyệt đối không thể.”
“Nô tỳ không cần phải hồi cung hầu hạ hoàng hậu nương nương, cung nhân
Khôn Ninh Cung nhiều như vậy, chắc hẳn nô tỳ hồi cung muộn một chút cũng không có vấn đề gì.”
Vân Quán Ninh lạnh lùng lườm bà ta.
Lại Thị ngược lại lại tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng ta chỉ cúi thấp đầu đứng ở sau lưng của Trương ma ma, giả vờ câm điếc.
Nàng ta như thế nào cũng không ngờ tới, Minh Vương Phi lại khó đối phó như vậy.
Vốn nghĩ nàng sẽ vì mặt mũi, vì danh tiếng sẽ giữ nàng ta lại... Việc còn lại cứ từng bước theo kế hoạch là được.
Ai mà biết nàng lại hung dữ như vậy chứ.
Không thể trêu vào.
“Minh Vương Phi, nô tỳ thực sự mắc tiểu...”
Sắc mặt Trương ma ma đỏ lên, hai nhân không tự nhiên kẹp chặt lại, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.
Vân Quán Ninh không cho bà ta có cơ hội chạy trốn, ra lệnh cho hạ nhân: “Mang bộ tới đây.”
Mọi người: “...”
Mặt mo của Trương ma ma đỏ ửng lên vì xấu hổ, đau khổ xua tay: “Không, không cần... Đột nhiên nô tỳ phát hiện, bây giờ nô tỳ không buồn như vậy nữa.”
Vân Quán Ninh dù bận nhưng vẫn ung dung xem bà ta diễn, ý định cùng các nàng “chiến đấu đến cùng”.
Như Ngọc còn chưa mời được Mặc Diệp về vương phủ thì hắn đã bị Đức Phi cho người mời đến Vĩnh Thọ Cung.
Vừa vào đến cửa, Đức Phi đã cầm chổi lông gà đánh tới tấp lên bả vai của hắn.
“Cái đồ hỗn trường này, có phải con muốn làm bổn cung tức chết hay không hå?"
Đức Phi không nói lý do, vừa đuổi vừa đánh Mặc Diệp: “Con không thể tranh giành ít mặt mũi cho bổn cung hay sao? Tại sao có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ, con có còn là nam nhân không vậy?”
Mặc Diệp không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn vừa mới hạ triều, đã bị Lý ma ma mời đến Vĩnh Thọ Cung rồi.
Trên đường đi, sắc mặt Lý ma ma vô cùng nghiêm túc, cũng không nói cho hắn biết có chuyện gì đã xảy ra.
Vừa vào đến cửa đã bị ăn đánh.
Mặc Diệp cũng không dám đánh trả, chỉ có thể né tránh: “Mẫu phi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc Phi Phi ngồi ở một bên xem náo nhiệt, bưng chén trà lên không chê chuyện lớn còn đổ thêm dầu vào lửa: “Mẫu phi, thất ca ca da dày thịt báo, phải dùng sức lớn hơn để đánh”
Mặc Diệp: “... Phi Phi, bổn vương lại làm gì chọc đến muội rồi hả?”
“Ngược lại không có trêu chọc gì muội, huynh trêu chọc thất tẩu tẩu rồi.”
Mặc Phi Phi hừ lạnh một tiếng: “Thất ca ca, muội khuyên huynh đừng trốn nữa, ngoan ngoãn để mẫu phi đánh một trận để bớt giận thì tốt hơn.”
“Dựa vào cái gì chứ?”
Mặc Diệp không phục.
Chỉ nói hai câu, cây chổi lông gà trong tay Đức Phi nương nương đã rơi trên lưng của hắn.
Lần này đánh không hề lưu tình, “đát” một tiếng, Mặc Phi Phi đặt chén trà xuống, chớp mắt nói: “Muốn nghe đã thấy đau rồi.”
Sau lưng Mặc Diệp đau rát.
Hắn nhịn không được, đưa tay ra túm lấy cây chổi lông gà trong tay Đức Phi: “Mẫu phi, rốt cuộc là có chuyện gì? Cho dù muốn đánh cũng phải cho nhi thần một lý do chứ?”
“Lý do? Con làm ra loại truyện vô sỉ như vậy, còn dám nói lý do với bổn cung hả?"
Đức Phi đau lòng nhìn con trai nhà mình, sau đó lại nổi giận đùng đùng ngồi xuống một bên: “Con có xứng với Ninh Nhi không?”
Đau lòng cho con trai là thật, nhưng lại đau lòng cho con dâu hơn.
Bà vươn tay chỉ vào Mặc Diệp: “Bổn cung hỏi con, Lại Thị kia, ở cái xó xỉnh. nào tự nhiên xuất hiện vậy hả?”
“Lại Thị? Cái gì Lại Thị?”
Mặc Diệp không hiểu chuyện gì.