Nàng đột nhiên hiểu đã có chuyện gì đang xảy ra rồi!
Mặc Hàn Vũ này quả thật là học rộng tài cao, có suy nghĩ độc đáo!
Đôi khi nàng thực sự muốn tách cái đầu của Mặc Hàn Vũ ra để xem rốt cuộc là có những gì bên trong.
Có lẽ toàn là bã gạo thôi phải không?
Dáng vẻ của Mặc Hàn Vũ rất thảm hại.
Mặc dù Mặc Diệp đang quỳ trên mặt đất, nhưng khí chất của hắn vẫn khiến người ta không thể nào xem thường.
Ngược lại, Mặc Hàn Vũ ở bên cạnh càng trông giống một cái thùng gạo... mặt đầy dầu, trên người cũng toát ra mùi gà quay.
Vân Quán Ninh nghi ngờ rằng hắn ta vừa mới chui ra khỏi đống gà quay!
“Đồ ăn hại!”.
Mặc Tông Nhiên tức giận nhìn chằm chằm Mặc Hàn Vũ, nghiến răng nghiến lợi quát: “Đề nghị lúc trước của lão tam thật không tồi, ban đầu lúc trẫm phong hiệu cho ngươi, nên phong cho ngươi làm Đại Vị Vương!”
Đây có thể xem là đang vạch trần vết sẹo của Mặc Hàn Vũ.
Vẻ mặt hắn ta tràn đầy sự ấm ức, yếu ớt phản kháng: “Phụ hoàng, ngươi là như vậy là đang công kích cá nhân đấy!”
“Công kích cá nhân à? Tổi hôm nay lão tử còn muốn lột da người nữa kìa!”
Không biết nhục nhã mà!
Cái tên tiểu tử khốn khiếp này đã ăn đến mức biến mình thành cái đầu heo rồi, còn dám nói với ông chuyện “công kích cá nhân” nữa sao?
Mặc Tông Nhiên tức giận đến mức không còn gọi mình là “trẫm” nữa rồi, ông xắn tay áo lên, hùng hổ tóm lấy cây chổi lông gà trên bàn...
Thấy vậy, khuôn mặt mập mạp của Mặc Hàn Vũ tái đi.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh bước đến, hắn ta vừa ăn vừa bò đến bên chân nàng, lớn tiếng than khóc: “Quán Ninh, cứu mạng!”
Thấy Mặc Hàn Vũ cầu cứu Vân Quán Ninh...
Mặc Diệp liếc qua: "Nhị ca, nếu huynh thành thật nhận lỗi với phụ hoàng, có lẽ phụ hoàng sẽ không trách phạt huynh."
Mặc Hàn Vũ rụt cổ lại.
Cái cổ mập mạp của hắn ta khuất dạng.
Hắn ta tiếp tục có cổ lại, giống như một con đà điểu...
"Hàn Vương, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta phải xem xét trước đã."
Vân Quán Ninh vui vẻ nói, liếc nhìn hắn ta như muốn nói "tự mình cầu phước thì hơn".
Mặc Hàn Vũ lập tức nản lòng: "Quán Ninh, chỉ có muội mới có thể cứu ta! Nếu như muội không cứu ta, đêm nay nhất định ta sẽ bị phụ hoàng lột da!"
Nghe thấy câu này, Vân Quán Ninh đã rất tò mò.
Mặc Hàn Vũ đã làm gì mà khiến Mặc Tông Nhiên nổi trận lôi đình?
Nàng hiếu kỳ nhìn về phía Mặc Diệp, lại thấy sắc mặt hắn tỉnh bơ lắc đầu với nàng.
Chà, có vẻ như chuyện này không hề nhỏ chút nào?
"Phụ hoàng."
Lúc Vân Quán Ninh định đến gần, nàng nghe thấy tiếng bị bộ của Viện Bảo: "Mẫu thân, mẫu thân đừng quản chuyện này!"
Vân Quán Ninh: "..."
Mặc Hàn Vũ rõ ràng nghĩ Viên Bảo là con nuôi của nàng.
Còn Mặc Tông Nhiên thì cưng Viên Bảo như vậy, chắc chắn nghĩ cái bánh bao sữa này dễ thương và đáng yêu lắm nên nhìn thấy đã thích, đem nó bên mình...
Dù sao thì vừa mới bước vào, Viên Bảo đã giành trước thổi tắt ngọn nến trên bàn trước rồi.
Lúc này, chỉ có chiếc đèn lồng trước cửa và những ngọn nến trên bàn hai bên vẫn còn cháy.
Phía sau Viên Bảo và Mặc Tông Nhiên, ánh sáng mờ ảo.
Cứ như vậy, dáng vẻ của Viên Bảo có chút mơ hồ...