Nhưng nàng có một dự cảm rằng mình nhất định có thể cứu Chu Vương một mạng, tại sao Mặc Diệp lại muốn ngăn cản nàng?
“Mặc Diệp, mặc dù Chu Vương nằm bệnh triền miên, ở trong mắt các người hắn là một phế nhân.”
Nàng hất tay Mặc Diệp ra, nghiêm túc nhìn hắn: “Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên rằng phía sau hắn còn có toàn bộ Trần gia.”
Trần gia, là gia đình quý tộc chân chính trăm năm ở kinh thành.
Mặc Vĩ, chính là con đẻ của Trần Quý Phi.
Năm đó khi Trần Quý Phi sinh hạ Mặc Vĩ, bởi vì khó sinh mà bỏ mạng.
Cho nên thuở nhỏ Mặc Vĩ rất ốm yếu, cũng không được Mặc Tông Nhiên yêu thương, tất cả mọi người đều nói là hắn hại chết Trần Quý Phi.
Năm đó Trần gia cũng như là Cố gia, là thế lực đứng thứ nhất thứ hai trong triều đình.
Đến cả hoàng thất, cũng phải kiêng kị mấy phần.
Thân thể Cố Minh không tốt, Cố Bá Trọng lập tức chủ động rời khỏi triều đình.
Tương tự thì bởi vì Trần Quý Phi chết… Mặc Vĩ từ nhỏ đã thân thể không tốt, cho nên Trần gia nản lòng, thoái chí, rồi cũng triệt để rời khỏi triều đình.
Chẳng qua là những năm gần đây, Trần gia chưa hề chặt đứt quan hệ với Mặc Vĩ.
Bọn họ đã mời vô số thần y đến trị liệu cho Mặc Vĩ, nhưng cũng không có hiệu quả.
“Tuy Trần gia không có người làm quan, nhưng địa vị ở kinh thành vẫn là số một. Không phải tục ngữ đã nói rằng, Trần gia dậm chân một cái, toàn bộ kinh thành đều run rẩy sao?”
Vân Quán Ninh chăm chú nhìn vào mắt Mặc Diệp: “Nếu không phải là có Trần gia phù hộ, ngươi cảm thấy làm sao mà Chu Vương có thể sống đến hôm nay?”
“Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong là huynh đệ ruột thịt, phía sau bọn họ có Đông Quận, có Tướng Phủ. Mặc dù Hàn Vương độc lai độc vãng, nhưng đứng phía sau hắn lại là toàn bộ Chu gia.”
“Chỉ có một mình ngươi.”
Vân Quán Ninh hít sâu một tiếng, trầm giọng nói: “Nhà mẹ đẻ của mẫu phi ở xa, quan hệ của ta với phủ Ứng Quốc Công cũng không thân thiết.”
Đến cả có quan hệ thân thiết với phủ Ứng Quốc Công…
Thì Vân Chấn Tung cũng không có tiền đồ, thế thì có ích gì?
Huống hồ, Vân Chấn Tung thương yêu Vân Đinh Lan hơn, cho nên ông ta đứng ở phe Mặc Hồi Phong.
Sau lưng Mặc Diệp không có ai cả.
“Ngươi lẻ loi một mình có nghĩa là phải một mình chiến đấu. Nếu là không thay ngươi lôi kéo quan hệ, đến lúc người ta trở mặt thì ngươi biết phải làm thế nào?”
Mặc Diệp không hề nghĩ đến chuyện, vì hắn nên Vân Quán Ninh mới đi trị liệu cho Mặc Vĩ.
Hắn cũng không rằng nàng sẽ nói ra những lời như thế này.
Hắn vẫn tưởng rằng miệng lưỡi nàng hơi lưỡi bén nhọn, đôi mắt nàng lanh lợi và nàng có đầu óc nhanh nhạy một chút thôi.
Nhưng lại không ngờ đến rằng nàng còn có một mặt này!
“Ngươi, ngươi đang lo lắng cho Bổn vương?”
Lông mày vặn Mặc Diệp nhăn lại thành hình chữ “xuyên” (川), giọng nói của hắn như thể rất không chắc chắn.
“Ngươi đừng tự mình đa tình nữa.”