Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Uyên Ương, Triệu hoàng hậu nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng.
Mặc Phi Phi tò mò hỏi: “Uyên Ương, sao vậy?”
“Nương nương, ngũ công chúa, cửu công chúa.”
Uyên Ương cúi rạp người xuống, lo lắng trả lời: “Nương nương, Trương ma ma đã bị Minh vương phi giam giữ trong Minh Vương phủ rồi! Nói rằng chờ đích thân nương nương đến để chuộc người!”
Chuộc người sao?
Triệu hoàng hậu tức giận đến mức hai mắt tối sầm lại.
Vân Quán Ninh này, giọng điệu lớn lối quả đấy nhỉ!
Hai ngày trước mới lấy một trăm nghìn lượng bạc của bà ta, hôm nay lại còn dám bảo bà ta đi chuộc người?!
Mặc Du Du liếc nhìn Triệu hoàng hậu một cái, từ tốn hỏi: “Uyên Ương, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Nàng ta không phải là một người thích buôn chuyện, vì vậy nàng ta không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Không đợi Uyên Ương giải thích, Triệu hoàng hậu đã nắm lấy tách trà ở bên tay rồi đập xuống đất. Một tiếng “bụp” giòn tan dọa Uyên Ương sợ hãi phải lùi lại mấy bước.
Nàng ta lấy hết dũng khí ra, thận trọng nói: “Nương nương, không chỉ có vậy thôi đâu ạ!”
“Lý ma ma, người ở bên cạnh Đức phi nương nương đã phải người đến Sở Vương phủ và Tam Vương phủ, tặng cho mỗi người ba mỹ nhân.”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu lộ ra vẻ kinh ngạc, thảng thốt nhìn Uyên Ương, sau đó tức giận nhìn về phía Mặc Phi Phi.
Mặc Phi Phi nhanh chóng đứng lên: “Nhi thần không biết chuyện này.”
“Nhưng nhi thần cho rằng mẫu phi đã làm rất đúng! Bây giờ đại tẩu đang mang thai, trong Sở Vương phủ lại không có thể thiếp, mẫu phi đưa người sang chẳng phải là có thể giúp đỡ hầu hạ đại ca hay sao?”
Vẻ mặt nàng ta trông rất vô tội: “Còn về Tam Vương phủ.."
“Mặc dù tam ca không có ở đây, nhưng tam tấu đang bị thương ở chân, Tử Tô cũng không có ở bên cạnh để hầu hạ.”
“Những cô nương đó đúng lúc có thể hầu hạ tam tấu!”
Triệu hoàng hậu: “...”
Bà ta muốn bảo Mặc Phi Phi cút ra ngoài, nhưng thật đáng tiếc bà ta lại bị câm.
Bà ta hít một hơi thật sâu và đè nén khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực lại.
Mặc Du Du bình tĩnh liếc nhìn Mặc Phi Phi một cái, nhẹ giọng hỏi Uyên Ương: “Uyên Ương, chuyện này có gì không ổn? Ta nghe Phi Phi phân tích cũng khá là hợp tình hợp lý.”
Sau đó, nàng ta quay đầu nhìn Triệu hoàng hậu: “Mẫu hậu, người nghĩ như thế nào?”
Triệu hoàng hậu không nói nên lời.
Nàng ta nghĩ hợp tình hợp lý cái rắm đấy!
Đức phi rõ ràng đang muốn trả thù để trút giận!
Bà ta đưa Lại Thị đến Minh Vương phủ, Đức phi lại đưa tận sáu nữ nhân đến Sở Vương phủ và Tam Vương phủ... Nếu bà thực sự tốt bụng như vậy, tại sao lại không đưa người đến Hàn Vương phủ và Chu Vương phủ cơ chứ?!
Triệu hoàng hậu khó chịu liếc nhìn Mặc Du Du một cái.
Lúc trước bà ta còn nghĩ rằng nàng ta khôn khéo, nhưng bây giờ xem ra nàng ta cũng chỉ là
một đồ ngốc không biết phân biệt đúng sai mà thôi!
“Ngũ công chúa, cửu công chúa, cho dù có hợp lý hay không thì...”
Uyên Ương nghiến răng, nhỏ giọng nói: “Những cô nương mà Đức phi nương nương phái tới, thật sự là rất khó coi!”
Mặc Phi Phi cố gắng nhịn cười: “Khó coi đến mức nào?”
Sở Vương phủ.
Nhìn ba cô nương đang đứng ngay ngắn trước mặt mình, Mặc Hồi Diên chỉ cảm thấy bữa cơm ăn đêm hôm qua cũng đã sắp trào ra khỏi cổ họng rồi.
Hắn ta cố gắng kiềm lại sự khó chịu trong lòng và cau mày nhìn ba người họ.
Thật là tên gia hỏa tài giỏi!
Đó đều là những người có hình dạng kì cục!
Nhìn từ trái qua phải, người đầu tiên thì khá cao, nhưng lại gầy như khúc gỗ, khuôn mặt khô queo, xương gò má cao, còn bị răng vẩu và ố vàng nữa...
Vừa mới mở miệng, đã không phân biệt được mọi thứ.
Người thứ hai không cao cũng không thấp, những khuôn mặt đầy lỗ rỗ màu đen và mắt lé.
Lông mày vừa dày lại vừa đen như đàn ông, khi nàng ta vừa mở miệng thì giọng nói lại ôm ồm như vịt đực, nhưng nàng ta còn cổ bày ra cái vẻ quyến rũ như thể “Ta rất là xinh đẹp vậy.”
Người thứ ba lùn và mập, chỉ cao ngang ngực Mặc Hồi Diên.
Cơ thể tròn trịa, y phục gần như đã sắp bị rách toạc ra.
Nàng ta đã béo như vậy nhưng tóc trên đỉnh đầu chỉ lưa thưa có mấy sợi mà thôi, vầng trán
hỏi một mảng lớn. Những sợi tóc nhỏ tội nghiệp đang cố gắng bám chặt vào da đầu trông như đang phát sáng.