Mặc Hồi Diên sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc nãy người vừa nhận của bổn vương năm vạn lượng bạc để khám bệnh! Còn có cả một cái bình hoa quý giá!”
“Đúng thế, Vậy thì sao?”
Vân Quán Ninh chớp mắt: “Năm vạn lượng bạc tiền khám bệnh là người đưa, ta không cần bình hoa, là do người chủ động tặng cho ta mà.”
“Chẳng lẽ ngươi hối hận rồi? Muốn đòi lại sao?”
Nàng bảo vệ cái bình hoa trong tay Như Yên giống như đang che trở cho con vậy: “Sở vương, ngươi đường đường là nhi tử của đại lão gia, sẽ không nói lật lọng chứ!”.
Thứ tặng cho đại ca không gian thì nàng phải bảo vệ cho thật tốt.
Mặc Hồi Diên: "... Không phải, thứ mà bổn vương đã cho thì tất nhiên sẽ không hối hận.”
“Chỉ là người lấy lệ đi một chuyến thì tốt xấu gì cũng phải xứng đáng với năm vạn lượng bạc tiền khám bệnh chứ? Hơn nữa ngươi cũng đừng quên bổn vương đưa theo khẩu dụ của phụ hoàng để mời người đến đây!”
Vân Quản Ninh vô tội: “Ta cũng tuân theo khẩu dụ của phụ hoàng đấy thôi!”
Khẩu dụ của Mặc Tông Nhiên là bảo hàng đến khám bệnh cho Nam Cung Nguyệt.
Chứ đâu có bảo nàng trị bệnh cho Nam Cung Nguyệt.
Nàng quả thực đã khám bệnh rồi đấy thôi!
Thấy nàng soi mói từng chữ, Mặc Hồi Diên vô cùng tức giận!
Sớm nghe nói Mặc Hồi Phong và những người khác vô cùng căm hận Vân Quán Ninh, nói rằng nữ nhân đáng ghét này nhanh mồm nhanh miệng, cái miệng của nàng có thể chọc người ta tức giận tới mức sống giở chết giở.
Vốn dĩ Mặc Hồi Diên không tin.
Dù sao thì hắn ta cũng không qua lại với Vân Quán Ninh, còn Nam Cung Nguyệt cũng coi như là qua lại thân thiết với nàng.
Không ngờ bây giờ bị nàng chọc tức mới biết mùi vị như thế nào...
Quả nhiên là chết người!
“Nếu như Sở vương không có chuyện gì thì ta đi trước!”
Vân Quán Ninh nói: “Ta không khỏe phải trở về nằm nghỉ.”
Mặc Hồi Diên đứng ngay tại chỗ.
Nàng không khỏe?
sức chiến đấu như thế này giống người không khỏe sao?
Nếu như hôm nay nàng không khỏe mà có thể làm hắn ta tức giận thành như vậy, nếu nay mai nàng khỏe lại thì chẳng phải vừa mở miệng đã có thể làm hắn ta tức chết không?
Mồ hôi trên trán Mặc Hồi Dien tuôn ra ngày càng nhiều.
Thấy Vân Quán Ninh đã đi ra khỏi cửa phòng hắn ta vội vàng đuổi theo: “Đứng lại!”
“Vân Quán Ninh, người quay lại chữa bệnh đàng hoàng cho Nguyệt Nhi cho bổn vương!”
“Sở vương đang làm càn làm bậy sao?”
Vân Quán Ninh quay người lại khoanh tay trước ngực nhàn nhã nhìn hắn ta: “Dương thái y đang bên trong, người nhất định bắt ta đi khám bệnh là vì không yên tâm y thuật của Dương thái y sao?”
Dương thái y tuy đã lớn tuổi nhưng tại ông ta vẫn còn khá tốt.
Cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được những lời vừa rồi của Vân Quán
Ninh.
Ông ta lập tức hừ nhẹ một tiếng rồi tức giận đưa đơn thuốc cho tỳ nữ của Nam Cung Nguyệt: “Đi bốc thuốc đi!”
Trong phương thuốc vẫn còn hai loại thuốc nhưng ông ta cũng không định thêm vào.
Dù sao thì Nam Cung Nguyệt cũng không có vấn đề gì lớn, sau này chăm sóc sẽ tốt lên, không nhất định phải dùng hai vị thuốc kia, chỉ là nếu thêm vào sẽ tốt và nhanh hơn.
Dương thái y là một lão già thù dai.
Ông ta đeo hộp thuốc rồi tức giận đi qua Mặc Hồi Diên, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi một tiếng.
Mặc Hồi Diễn chỉ thấy khó hiểu.
Đang yên đang lành Dương thái y lại ngoảnh mặt làm ngơ với hắn ta?
Vân Quán Ninh cười vui vẻ: “Sở vương, người tiêu rồi, đắc tội với Dương thái y! Ai mà chẳng biết lão già này thù dai chứ?”
“Sau này đừng mong Dương thái y đến Sở vương phủ của ngươi nữa!”.
Mực Hồi Phong khó hiểu, hắn ta đắc tội Dương thái y chỗ nào?
Vân Quán Ninh đạt được mục đích nên cũng không nhiều lời với hắn ta nữa nàng quay người rời đi: “Dương thái y, người đợi ta với!”
Thấy những bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn của nàng dần đi xa Mặc Hồi Diên mới phản ứng lại.
Cái gì mà không khỏe?
Rõ ràng là lấy cớ.
Hắn ta đấm mạnh vào cột nhà, nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ: “Vân! Quán! Ninh!”
Hôm nay coi như đã gây thù chuốc oán với Vân Quán Ninh rồi!