Cuối cùng làm cho Viên Bảo giật mình dậy, nó chê nàng đánh rắm thối nên bảo nàng thu dọn đồ đạc để rời khỏi cái “hố lửa” đó.
Đúng vậy, hai người họ bỏ nhà ra đi là chủ kiến của Viên Bảo!
Thấy hành động “hào phóng” của Vân Quán Ninh, nghe câu trả lời “thô tục” của nàng, Cố Bá Trọng không khỏi thở dài.
Nhớ lại năm xưa, khi con gái ông ấy lấy chồng biết bao dịu dàng, rung động lòng người.
Sao cháu ngoại lại thô bỉ như vậy?
Một cô gái đàng hoàng bị Phủ Ứng Quốc công dày vò thành bộ dạng gì rồi?
Ninh Nhi chính là bị người của Vân gia hại!
Trong lòng Cố Bá Trọng nghĩ: Ninh Nhi hết cứu nổi rồi, e là suốt đời này cũng không thể ưu nhã như mẹ nó rồi. Chỉ có thằng nhóc Viên Bảo này vẫn còn “cứu” được.
Ông ấy quay sang nhìn Viên Bảo: “Còn con thì sao?”
“Minh Vương không cho con ăn cơm sao?”
“Ăn rồi ạ.”
Viên Bảo đặt chiếc đùi gà trong tay xuống, thành thật đáp: “Nhưng tối qua nhìn hai người này cãi nhau, con giận quá… nên nôn ra rồi.”
Cố Bá Trọng: “…”
Đúng là hai mẹ con đáng thương!
“Ông ngoại, dù sao đi chăng nữa, người cũng phải bảo vệ bọn con đấy.”
Vân Quán Ninh dùng bàn tay bóng loáng của mình nắm chặt tay áo của Cố Bá Trọng một cách thảm thương: “Từ nay, chỉ có người có thể bảo vệ được cặp cô nhi góa phụ tụi con thôi!”
“Tên chó Mặc Diệp đó nếu như mang tụi con về, chắc chắn sẽ hành hạ tụi con đến chết!”
Nhìn nàng lau hết dầu mỡ trên tay lên tay áo của mình, Cố Bá Trọng với vẻ mặt ruồng bỏ nói: “Rồi rồi rồi.”
“Thái lão gia thật tốt!”
Viên Bảo trèo lên ghế, dùng miệng dính đầy dầu mỡ của nó hôn lên má của ông ấy.
Cố Bá Trọng lập tức bỏ chạy.
…
Không lâu sau, Mặc Diệp quả nhiên tìm đến tận cửa.
Cố Bá Trọng không muốn gặp hắn, nên Cố Minh lầ người ra tiếp.
Hắn ngồi trên xe đẩy chặn trước cửa, thể hiện rất rõ Cố gia không hoan nghênh Mặc Diệp, nhưng không có nói năng quá nặng, thái độ không hề bất kính.