Đợi trái đợi phải cũng không thấy Mặc Diệp đến xin lỗi, Viên Bảo lại lén lút về Vương Phủ.
Nhưng mà, Mặc Diệp lại không ở trong phủ.
Đã ba ngày kể từ lần trước nó cho nổ banh Thính Trúc Viện.
Như Mặc và Như Ngọc cũng không có, chỉ có một mình Như Yên trông giữ Thanh Ảnh Viện trống rỗng.
Thấy Viên Bảo, nàng ấy vui mừng nghênh đón: “Tiểu công tử, sao người trở về rồi? Vương phi cũng về rồi sao?”
Hầu hạ Vân Quán Ninh đã lâu, Như Yên đã thật lòng nhận nàng là chủ.
Cũng thật lòng xem Viên Bảo là tiểu công tử của Vương Phủ.
“Không có.”
Viên Bảo cúi đầu ủ rũ lắc đầu: “Như Yên tỷ tỷ, phụ thân giả kia của ta đi đâu rồi? Sao ta tìm quanh Vương Phủ một vòng, cũng không thấy ông ta đâu?”
“Cả Như Mặc ca ca và Như Ngọc ca ca cũng không có, bọn họ đi đâu rồi?”
“Phụ thân giả?”
Như Yên bị xưng hô này làm cho ngạc nhiên.
Một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, thì ra tiểu công tử nói đến vương gia…
Nếu như vương gia nghe được cách xưng hô này, nhất định là tức đến mức bán chết đi?
Dù sao thì hắn cũng yêu thương tiểu công tử đến vậy!
Như Yên nhịn cười, bất đắc dĩ nói: “Thần Cơ Doanh xảy ra chút chuyện, ba ngày trước vương gia đã chạy ra đó xử lý rồi, đến bây giờ còn chưa về.”
Ba ngày trước?
Thế không phải vừa đúng lần đầu tiên nó đến tìm Mặc Diệp sao?
Thảo nào đợi suốt ba ngày, cũng không thấy ông ta đến xin lỗi và dỗ dành mẫu thân.
Thì ra là vì Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện?
“Xảy ra chuyện gì thế? Lại có thể xử lý mất ba ngày?”
Sắc mặt Viên Bảo hơi có chút lo lắng.
Nó thông minh hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều.
Đứa nhỏ ba tuổi hơn nhà người khác có thể còn đang nghịch bùn, Viên Bảo đã quan tâm đến ‘đại sự trong triều’ rồi: “Phụ thân giả của ta có thể gặp chuyện không may gì không?”