Từng câu từng chữ của nàng lại khiến Vân Đinh Lan càng chột dạ hơn.
Vân Quán Ninh cố ý nói như vậy.
"Sao, sao có thể..."
"Không thể? Vậy ngươi nói xem tại sao ta quen hắn?"
Vân Quán Ninh cười như không cười chỉ vào Độc Nhãn Long.
Hắn ta đang ngồi xổm bên cạnh, trông hắn giống như một con đại bàng ngốc bay mỏi cánh đang dừng chân nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Vân Đinh Lan lập tức thay đổi, ánh mắt chợt lóe lên: "Ta, ta không biết người có ý gì! Ta cũng không biết tại sao người lại quen hắn."
"Ta không quen hắn."
"Vậy sao?"
Vân Quán Ninh khẽ bật cười: "Độc Nhãn Long, vậy người nói xem sao người lại quen biết nàng ta?"
Độc Nhãn Long lập tức đứng dậy đáp: "Cô nãi nãi, chính là nữ nhân này cưỡng bức dụ dỗ, lại còn để lộ thân thể quyến rũ ta! Bắt ta phải giết người!"
Vân Đinh Lan vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta, gương mặt đỏ bừng: "Ngươi, ngươi đừng ngậm máu phun người!"
"Ta để lộ thân thể quyến rũ người khi nào?"
"Ngươi có!"
Độc Nhãn Long giống như một đứa trẻ, kiên quyết tranh cãi với nàng ta.
Vân Đinh Lan vô cùng tức giận nói: "Ta không có! Ta chỉ đưa bạc cho ngươi, bảo người giết nàng ta!"
Vừa nói xong, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Vân Quán Ninh, Vân Đinh Lan lại trợn tròn mắt ngạc nhiên!
"Nhị muội muội, người làm như vậy ta đau lòng lắm đó."
Nàng khẽ thở dài nói: "Tuy ta và ngươi không cùng một mẫu thân, nhưng dù gì cũng cùng một phụ thân. Dù trước nay cũng không phải tình cảm sâu nặng gì, nhưng dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên."
"Suy cho cùng chúng ta cũng cùng họ Vân mà!"
Vân Đinh Lan cau mày.
Sao nàng ta lại cảm thấy những lời này của Vân Quán Ninh hơi là lạ?
"Tuy chúng ta không có nhiều tình cảm, nhưng người lại một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết..."
20
Ngừng một chút, Vân Quản Ninh lại khẽ lườm nàng ta một cái: "Ngươi muốn để Độc Nhãn Long giết ta thế nào?"
Không ngờ nàng lại chuyển chủ đề nhanh như vậy.
Vân Đinh Lan ngẩn ra một lát, ngu ngốc trả lời: "Ta, ta bảo hắn hành hạ ngươi
đến chết."
Còn về cách hành hạ thế nào, Độc Nhãn Long đã nói rồi.
"Ngươi độc ác thật."
Vân Quán Ninh giơ ngón tay cái lên với nàng ta: "Nhưng đây cũng là cách ta muốn giết chết người. Nếu tối nay người đã rơi vào tay ta, chi bằng xử lý như vậy đi, cũng không cần ta tốn công suy nghĩ nên hành hạ ngươi thế nào."
Nàng khẽ xua tay: "Độc Nhãn Long, giao cho người đó."
"Tuy ngươi một lòng muốn tìm áp trại phu nhân, nhưng nhị muội muội của ta đây đạo đức không tốt, không xứng làm áp trại phu nhân của ngươi."
Vân Đinh Lan: "..."
Nàng ta đường đường là nhị tiểu thư của phủ Ứng Quốc Công, vậy mà lại không xứng làm áp trại phu nhân của một tên thổ phỉ sao?
Như thế này là đang sỉ nhục ai chứ?
Độc Nhãn Long kích động xoa tay.
Vân Quán Ninh lại nói: "Hôm nay người muốn vui sướng thế nào cũng được! Nhưng chỉ có một chuyện, không được có tình cảm... nếu không thì sau cùng ta sẽ giết cả ngươi."
Ánh mắt nàng lạnh lùng, dọa Độc Nhãn Long sợ run cầm cập, vội vàng cung kính vâng lời: "Ta biết rồi, cô nãi nãi."
Thấy Độc Nhãn Long xoa tay đến gần mình, Vân Đinh Lan bị dọa sợ đến phát điên.
Nàng ta lập tức hét lên: "Khoan đã! Ta có chuyện muốn nói!"
Vân Đinh Lan nhìn xung quanh.
Chỗ này là ở ngoài thành, hoàn toàn trống trải, cách đó không xa còn có một cánh rừng.
Trong hoàn cảnh này mà hi vọng có người qua đường nhìn thấy cứu nàng ta... Chi bằng hi vọng có quỷ dữ từ trong rừng đi ra rồi cắn chết cả ba ở đây nghe còn thiết thực hơn.