Trước đây Mặc Phi Phi vẫn luôn bị vẻ mặt vô tội này của Tân Tự Tuyết che mắt.
Hiện giờ nàng ta đã nhìn thấu đằng sau gương mặt vô tội này của nàng ta chính là một lòng dạ vô cùng thâm độc. Cho nên khi nhìn khuôn mặt oan ức đó của nàng ta, Mặc Phi Phi cũng không có cảm giác gì.
Nàng ta lạnh nhạt liếc nhìn Tần Tự Tuyết: "Tam tẩu nghĩ nhiều rồi.”
“Bản công chúa gần đây thân mình không khoẻ, không muốn nói chuyện nhiều nên đối với ai cũng giống vậy thôi.”
Lời giải thích này khiến Tần Tự Tuyết yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta hiểu rất rõ tính cách của Mặc Phi Phi.
Nếu nàng ta thật sự biết chuyện năm đó... Thì đừng nói là có thể ngồi nói chuyện hoà thuận với nàng ta như lúc này, chỉ sợ đã sớm nháo loạn khiến toàn bộ hoàng cung gà chó không yên, có khi còn muốn lật cả nóc của Doanh Vương phủ cũng không chừng.
Nói vậy thì chân tướng của bốn năm trước, có lẽ ngay cả Vân Quán Ninh cũng không biết.
Nàng đã làm con dê thế tội cho nàng ta thì phải làm dê thế tội cả đời cho nàng ta!
Ánh mắt của Tần Tự Tuyết xẹt quả vẻ ngoan độc.
Nhưng đến lúc nhìn về phía Mặc Phi Phi thì trên mặt chỉ còn lại nụ cười ôn nhu: “Phi Phi, muội vẫn chưa kể tỷ nghe rốt cuộc là hôm qua muội đến Minh Vương phủ làm gì vậy?”
“Quan hệ giữa muội và Minh Vương phi... đã tốt lên rồi sao?”
Nàng ta nói xong câu đó thì không đợi Mặc Phi Phi đáp lời đã nói tiếp: “Thật ra Minh Vương phi mới thật sự là tẩu tẩu của muội mà.”
“Phi Phi, muội hẳn phải có quan hệ tốt với nàng ấy mới phải.”
Mặc Phi Phi nghe nàng ta nói vậy thì thấy hơi kinh ngạc.
Nàng ta liếc nhìn Tần Tự Tuyết, mở miệng hỏi: “Tam tẩu nói vậy là có ý gì?”
“Trước đây không phải tự nói với muội là chính Văn Quán Ninh đã hại muội, muốn muội phải nhớ kỹ mối thù này hay sao?”
Tần Tự Tuyết thoáng qua vẻ xấu hổ.
Nhưng nàng ta nghĩ lại, nhớ ra Mặc Phi Phi chính là một đứa không có đầu óc.
Chỉ cần nàng ta không nói ra chuyện bản thân đang xấu hổ, thì chắc chắn Mặc Phi Phi sẽ không nhận ra nàng ta đang xấu hổ đâu!
Vì vậy, nàng ta lại cười khẽ rồi giải thích: “Lúc trước là chuyện của lúc trước, trước đây Diệp ca ca cũng không thích nàng ấy. Nhưng bây giờ, có vẻ như không chỉ Diệp ca ca thích nàng ấy, mà ngay cả phụ hoàng cũng rất coi trọng nàng ta.”
“Nếu như muội vẫn cứ tiếp tục đối địch với nàng ấy, vậy chẳng phải sẽ khiến Diệp ca ca và phụ hoàng khó xử sao?”
Lời này nghe vào giống như chỉ đơn thuần hy vọng gia đình bọn họ hoà hảo thôi vậy.
Mặc Phi Phi thầm cười lạnh trong lòng.
Ả Tần Tự Tuyết này thật sự cho rằng nàng ta nghe trong hiểu ẩn ý trong lời nàng ta nói sao?
Rõ ràng còn lợi hại hơn mở miệng ly gián quan hệ của bọn họ gấp mấy lần!
Đây là cố ý nói cho nàng ta biết Vân Quán Ninh đã khiến hoàng thất trở nên rối ren, nếu nàng ta vẫn tiếp tục đối nghịch với nàng ấy, thì chính là đang khiến cho mấy người Mặc Diệp rơi vào thế khó xử.
Lợi hại, quả nhiên lợi hại!
Đối diện với ánh mắt “chân thành” của Tần Tự Tuyết, Mặc Phi Phi đột nhiên bật cười: “Tam tẩu nói rất đúng”
“Tiện nhân Vân Quán Ninh này thật sự không đơn giản chút nào! Hiện giờ không chỉ được Thất ca ca sủng ái mà còn được phục hoàng coi trọng nữa, ngay cả mẫu phi dường như cũng có cái nhìn khác về nàng ta.”
Mặc Phi Phi thở dài một hơi: “Bản công chúa đúng là không nên đối địch với nàng ta!”.
Thấy nàng ta không hiểu được ẩn ý trong lời nói thì Tân Tự Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta biết ngay Mặc Phi Phi chính là một đứa không có đầu óc mà.
Vừa rồi nàng ta đã lo xa rồi, con nha đầu thối này vẫn luôn ngu ngốc như vậy, nếu đã vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.
Nàng ta nắm lấy tay Mặc Phi Phi, ra vẻ chân thành nói: “Phi Phi, tỷ cũng vì muốn tốt cho muội! Tuy tỷ và Diệp ca ca không thể kết thành phu thê, nhưng tỷ vẫn luôn hy vọng huynh ấy sống thật tốt.”
“Cho dù trước đây Vân Quán Ninh có như thế nào đi nữa.”
Nàng ta thoáng ngừng rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng ít nhất hiện giờ nàng ta đã thay đổi rồi! Chúng ta cũng không nên sa vào thù hận trong quá khứ nữa, nên cho nàng ta một cơ hội để hối cải để làm người mới không phải sao?”
“Tam tẩu nói phải.”
Mặc Phi Phi nắm lấy tay nàng ta, nở một nụ cười đầy ẩn ý.