Vân Quán Ninh cân nhắc, cố hết sức không làm tổn thương hắn ta.
sức khỏe của Chu Vương người ta không được tốt, chưa từng bước ra khỏi cửa.
Đêm nay lại đến Minh Vương Phủ, nếu như hai người họ nói lời tổn thương đến hắn ta, vậy thì nhẫn tâm biết bao!
Nghe xong, Mặc Vĩ khẽ cười đáp: "Bổn vương biết sinh thần của Đức mẫu phi là ngày nào."
"Hôm qua bổn vương định chuẩn bị lễ vật xong xuôi để vào cung, nào ngờ bỗng nhiên có việc gấp. Bỗn vương chợt quên mất chuyện này, hôm nay mới nhớ ra, cho nên mới mang đến đây."
Hắn ta nhìn mấy cái hộp gấm trên bàn, nói: "Bổn vương không tiện vào cung."
"Cho nên nhờ các ngươi tặng lễ vật cho Đức mẫu phi giúp ta, truyền đại lại lòng kính trọng của bổn vương."
Chuyện gấp đột xuất?
Không phải Vân Quán Ninh ác miệng, nhưng một tên ma bệnh như hắn ta thì có chuyện gấp
gi?
"Không phải hôm qua người còn định vào cung sao? Sao hôm nay lại không tiện?"
Vân Quản Ninh chỉ cảm thấy rất tò mò, muốn hỏi cho ra lẽ.
Ánh mắt Mặc Vĩ lập tức lóe lên vẻ bối rối.
Trần Bá đứng sau lưng Mặc Vĩ không nhịn được bật cười, lúc nhận ra mọi người đang nhìn về phía mình, ông ta lập tức khẽ ho khan một tiếng rồi mới che giấu nụ cười đi.
Không bình thường!
Mặc Vĩ có chuyện gì đó.
Vân Quán Ninh khẽ híp mắt.
Thấy Vân Quán Ninh híp mắt, Mặc Vĩ lại nhớ đến dáng vẻ nàng chọc tức người khác.
Còn có câu nói trước đây: "Sau này, trong tiểu sử nhân vật của các vương gia khác đều sẽ ghi chép rằng họ đã anh dũng thế nào, giỏi giang ra sao, cống hiến nhiều cho triều đình thế nào, lại còn được bách tính yêu quý thế nào."
"Còn ngươi... chỉ có mấy dòng ngắn ngủi: Sinh vào năm nào đó, chết năm nào đó."
"Nguyên nhân chết: Bị Minh Vương phi chọc tức chết"
Câu nói này như đã trở thành lời nguyền ma quỷ đổi với hắn ta, lúc nào Mặc Vĩ cũng sợ mình bị Vân Quán Ninh chọc cho tức chết.
Đối với nàng mà nói thì "ai nghe theo ta thì sống, ai chống lại ta thì chết".
Cho nên sau đó mỗi lần nàng đến phủ Chu Vương, Mặc Vĩ đều ngoan ngoãn phối hợp với
nàng.
Cũng may mà có nàng, bệnh tình nhiều năm nay của hắn ta cũng đã thuyên giảm, đang ngày một chuyển biến tốt hơn.
Trong lòng Mặc Vĩ rất biết ơn Vân Quán Ninh.
Mặc Vĩ vội vàng giải thích: "Trừ việc tặng lễ vật cho Đức mẫu phi, bổn vương còn mang chút quà cho ngươi! Tiện thể mang đến đây luôn, người xem thử có thích không."
Lúc này đến lượt Mặc Diệp bên cạnh híp mắt nhìn.
Như Ngọc sát lại bên tai hắn, khẽ thì thầm: 'Chủ tử, Chu Vương cũng quá đáng lắm rồi nhỉ?"
"Trước mặt ngài mà lại còn..."
Còn chưa nói xong, hắn ta đã bị Mặc Diệp đẩy ra.
Vân Quán Ninh cũng không thèm quan tâm Mặc Diệp đang híp mắt hay nhắm mắt, nàng nhìn Mặc Vĩ lấy một vật thể hình thù kỳ quái từ trong hộp gấm ra...
Nàng vô cùng khó hiểu hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"
"Đồ dùng uống trà."
Mặc Vĩ giải thích: "Cái này làm bằng Hàn Ngọc ngàn năm đó, dùng nó để pha trà, nước trà nhẹ nhàng khoan khoái ngọt thanh."
Hàn Ngọc ngàn năm?
Vân Quán Ninh vô cùng kinh ngạc: "Không phải năm trước Hàn Ngọc rất hiếm sao?"
"Mấy hôm trước biểu huynh của ta có được bèn tặng nó cho bổn vương. Bổn vương biết người thích uống trà nên có lòng tặng nó cho người, cũng để bày tỏ lòng biết ơn."
Nụ cười của Mặc Vĩ rất chân thành.
Quả thật Vân Quán Ninh yêu thích không nỡ rời tay.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mặc Diệp bên cạnh như đang ngồi trên đống lửa.
Như Ngọc mặc kệ Mặc Diệp ngăn cản, hắn ta xông đến sát lại bên tai Mặc Diệp lẩm bẩm: "Chủ tử, ngài xem kìa! Chu Vương có ý xấu với vương phi đó!"
Mặc Diệp lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên gương mặt Mặc Vĩ.
"Bây giờ cơ thể của tứ ca đã đỡ nhiều chưa?"
Bỗng nhiên Mặc Diệp lên tiếng hỏi.
Mặc Vĩ không hiểu ý của hắn, còn thật thà gật đầu đáp: "Đã đỡ nhiều rồi."
"Lão thất, sao vậy?"
Sắc mặt Mặc Diệp bình tĩnh bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đáp: "Như vậy thì tốt."
Nếu hắn ta đã đỡ nhiều rồi, có lẽ có thể chịu đựng được cơn giận sục sôi của hắn chứ nhỉ?
Mặc Diệp hít một hơi thật sâu, nói: "Tứ ca nửa đêm đến thăm, chắc không phải chỉ đơn giản là đến tặng dụng cụ uống trà thôi đúng không? Không biết rốt cuộc tử ca có chuyện gì?"