Chương 61: Đức phi trợ giúp
Đến khi Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cùng quay đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng của Tần Tự Tuyết đầu nữa.
Người mới vừa rơi xuống nước chính là nàng ta.
Nhưng mà rốt cuộc là nàng ta tự mình nhảy xuống nước, hay là thật sự bị ngã xuống. Thì ngay cả Vân Quán Ninh cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy Tân Tự Tuyết bây giờ đang ở trong nước giãy giụa cố ngoi lên khỏi mặt nước.
“Có cần cứu hay không?”
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Diệp.
Không biết tối nay Tần Tự Tuyết bị làm sao nữa.
Là nóng nảy?
Hoàn toàn mất lý trí!
Trước đây lúc hãm hại nàng, dù gì nàng ta còn biết kéo theo Mặc Diệp, khiến nàng dù có lý vẫn không thể giải thích rõ được.
Những đêm nay nàng ta lại dám bày trò ngay trước mặt Mặc Diệp, mặc kệ mọi thứ mà nhảy thẳng xuống hồ nước lạnh lẽo như vậy. Trời vẫn đang đổ tuyết như vậy, tuy hồ ngự uyển này vẫn chưa đóng băng, nhưng có can đảm nhảy xuống dứt khoát như vậy...
Tần Tự Tuyết thật là một kẻ tàn nhẫn với chính mình!
“Không cần.”
Mặc Diệp mới vừa nói dứt lời thì bọn họ đã nghe tiếng hét thất thanh của Tần Tự Tuyết: “Cứu mạng! Ta, ta không biết bơi!”
Có hai cung nữ đứng cách đó không xa nghe thấy tiếng kêu thì lập tức hốt hoảng, vội vã chạy tới.
Nhưng tiếc là không có ai biết bơi cả.
Chỉ còn cách mở miệng la lớn, nhờ người đến giúp: “Người đâu! Cứu mạng! Có người rơi xuống nước rồi!”
Tân Tự Tuyết tuyệt vọng nhìn về phía Mặc Diệp.
Sao hắn lại không cứu nàng ta?
Vân Quán Ninh thoáng lộ vẻ do dự: “Dù sao cũng là một mạng người! Cũng chỉ có ba người chúng ta ở riêng với nhau tại đây, nếu nàng ta khăng khăng bảo ta đẩy nàng ta thì ta cũng hết đường chối cãi.”
“Để ta đi cứu vậy!”
Nàng vừa nói vừa chuẩn bị tư thế nhảy xuống.
Mặc Diệp nhíu mày: “Để bổn vương làm.”
Nếu nữ nhân này bị cảm lạnh thì nhất định Viên Bảo sẽ lo lắng.
“Không được!”
Nàng ta vẫn cố sức giãy dụa, cố giằng tay ra, nhất quyết không chịu đi cùng Vân Quán Ninh.
“Ngươi đừng nghĩ ta không biết âm mưu của ngươi! Nếu người định làm thế này để Mặc Diệp xuống đây cứu ngươi, vậy thì nhất định sẽ ở dưới này chờ chết rồi, vì chắc chắn hắn sẽ không tới cứu ngươi đâu.”
Vân Quán Ninh thở hổn hển, cố sức kéo nàng ta: “Nếu ngươi nhất quyết không chịu đi lên với ta, thì cứ chết đuối ở dưới hồ nước lạnh ngắt này đi!”
“Ngươi làm gì ta vậy chứ?”
Tần Tự Tuyết giãy giụa, hét lên với nàng.
“Ta xuống đây cứu ngươi! Ta còn có thể làm gì ngươi cơ chứ!”
Vân Quán Ninh cũng rít gào.
Tuy miệng nàng thì nói vậy nhưng ngân châm trong tay lại đâm mạnh vào mắt cá chân của Tần Tự Tuyết!
Tiếng hét thảm thiết cứ quanh quẩn bên tai không dứt.
Bởi vì hai cung nữ liên tục hét to, nên không ít hạ nhân đã chú ý đến tình hình bên này. Ngay cả đám người Đế Hậu đang ở trong điện Thái Hòa cũng bị kinh động nên cùng nhau đến xem tình hình ở đây.
Tần Tự Tuyết vẫn luôn vùng vẫy dưới hồ, Mặc Diệp phân phó hạ nhân: “Còn không đi xuống cứu người?”
Nhóm người Mặc Tông Nhiên cũng đã đi vào đình hóng gió.
Mặc Hồi Phong thấy người rơi xuống hồ vậy mà lại là Tần Tự Tuyết và Vân Quán Ninh...
Hắn ta lập tức chất vấn Mặc Diệp: “Lão Thất! Ngươi quản giáo Vương phi kiểu gì vậy? Tự Tuyết không biết bơi lội, vậy mà Vân Quán Ninh lại đẩy nàng xuống?!”
Ngang ngược vô lý!
“Lão tam, đừng nói bậy.”
Mặc Tông Nhiên trầm giọng quát: “Nếu Vân Ninh đẩy Tự Tuyết xuống đó.”
“Thì vì sao lại nhảy xuống đó cứu nó chứ?”
Mặc Hồi Phong không trả lời được nên chỉ đành không cam lòng đứng ở một bên.
Quả nhiên phụ hoàng vẫn luôn thiên vị lão Thất!
Nhờ vào sự trợ giúp của đám người hầu, Tần Tự Tuyết và Vân Quán Ninh đều đã lên bờ an toàn. Tần Tự Tuyết bị lạnh đến mức toàn thân đều run bần bật, Triệu Hoàng Hậu vội vàng phân phó cung nữ thêm áo choàng cho nàng ta.
Cả người nàng đều ướt sũng, tóc cũng ướt đẫm dán sát bên sườn mặt.
Nhìn dáng vẻ đã thấy cực kỳ đáng thương rồi.
Đức phi hận Vân Quán Ninh cực kỳ, không có hé răng, cũng không có phần phó cung nữ phủ thêm áo choàng cho nàng.
Khi Vân Quán Ninh nhảy xuống lúc này thì Mặc Diệp đã cởi áo choàng ra rồi.
Cho nên lúc này hắn bước đến gần, tự mình khoác áo choàng lên người nàng.
Tần Tự Tuyết thấy cảnh này thì thất vọng liếc mắt nhìn Mặc Hồi Phong.
Vân Đinh Lan vẫn giả bộ nhu nhược đứng sau lưng hắn ta... Món nợ hạ độc lần trước nàng ta còn chưa tính sổ với Vân Đinh Lan nữa, mà đồ tiện nhân này còn dám công khai câu dẫn Vương gia!
Tần Tự Tuyết hận chết nàng ta rồi.
Thấy đây không phải là lúc truy cứu nguyên nhân nên Mặc Tông Nhiên phân phó cung nữ dẫn hai người đi thay y phục.
Sau khi Vân Quán Ninh thay y phục xong xuôi thì trên đường về điện Thái Hòa vẫn luôn hắt hơi suốt.
Tần Tự Tuyết đã đến trước nàng một bước, bày ra bộ dạng lê hoa đới vũ quỳ giữa đại điện.
Vũ cơ đã lui ra ngoài.
Các quan lại và nữ quyền của bọn họ đều nhìn Vân Quán Ninh đi vào với thần sắc phức tạp.
Sắc mặt của những người ngồi ghế trên như Mặc Tông Nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu. Vừa thấy nàng bước vào, Đức phi lập tức ra mắt gây khó dễ, gầm lên: “Vân Quán Ninh, người còn không quỳ xuống?”
Quỳ xuống?
Vì sao nàng phải quỳ xuống?
Vân Quán Ninh nhìn lướt qua Mặc Diệp, thấy sắc mặt của hắn rất khó đoán thì biết hắn sẽ không để bọn họ tuỳ tiện vụ oan cho nàng.
Vì thế nàng chậm rãi quỳ xuống: “Xin hỏi mẫu phi, con đã phạm lỗi gì?”
Không đợi Đức phi mở miệng, thì Ứng Quốc Công Vân Chấn Tung ngồi bên phải đã thấp giọng răn dạy: “Minh Vương phi, không thể vô lễ! Chuyện người đẩy Doanh Vương phi rơi xuống nước phải giải thích sao đây?”
Quả nhiên, Tần Tự Tuyết nói nàng đẩy nàng ta xuống nước sao?
Mặc Diệp đang ngồi ở đây biết rõ tình hình thực tế lúc nãy.
Vì sao hắn không giải thích giúp nàng?
Chẳng lẽ hắn vẫn đứng về phía Tần Tự Tuyết sao?
Vân Quán Ninh đột nhiên nở nụ cười tự giễu: “Ứng Quốc Công, ai nói với ngươi là bổn vương phi đẩy Doanh Vương phi rơi xuống nước?”
“Chuyện này...”
Vân Chấn Tung lộ ra vẻ mặt khó xử.
Thực sự là vừa nãy không ai nói nàng đẩy Tần Tự Tuyết rơi xuống nước cả.
Bởi vì nguyên văn lời nói của Tần Tự Tuyết lúc này chính là: “Đều là do lỗi của ta, là ta khiến Minh Vương phi hiểu lầm quan hệ giữa ta và Minh vương! Đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến Minh Vương phi cả.”
Từng câu từng chữ của nàng ta chưa nói chút nào liên quan đến việc Vân Quán Ninh đẩy nàng ta rơi xuống nước.
Nhưng hàm ý bên trong câu nói này chính là có ý như vậy!
Không chỉ Vân Chấn Tung, mà tất cả mọi người đều cho rằng chính Vân Quán Ninh đã đẩy nàng ta rơi xuống nước.
Tần Tự Tuyết sợ bị nàng ghi hận cho nên không dám nói thẳng.
Mọi người đồng tình nhìn nàng ta.
Phụ thân của Tần Tự Tuyết là Tần Đông Lâm cũng lập tức lộ vẻ không vui mở miệng: “Minh Vương phi, ngươi nói vậy là không thừa nhận sao? Chẳng lẽ lại là do Doanh Vương phi tự mình nhảy xuống để vu oan cho người hay sao?!”
Vân Quán Ninh âm thầm trợn mắt trong lòng.
Sự thật chính là như vậy đấy!
Nhưng rõ ràng là mọi người ở đây đều không tin.
Vân Quán Ninh bèn hỏi thẳng Tần Tự Tuyết: “Xin hỏi Doanh Vương phi, vừa rồi là ta đẩy ngươi xuống nước sao?”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của nàng, Tần Tự Tuyết lập tức né tránh, cúi đầu thấp giọng đáp lời: “Ta không có nói là người đẩy ta rơi xuống nước.”
“Nhưng người cũng không có nói, không phải ta đẩy ngươi rơi xuống nước!”
Vân Quán Ninh lộ vẻ hùng hổ doạ người: “Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện ra cho ta.”
“Nếu không đêm nay ta sẽ lôi hết mọi chuyện xảy ra vừa nãy ra đấy!”
Ánh mắt Tần Tự Tuyết lóe lên, khuôn mặt càng lộ vẻ ủy khuất hơn nữa.
Đức phi còn giống bà bà hơn cả Triệu Hoàng Hậu nữa, cực kỳ đau lòng cho Tần Tự Tuyết.
Bà ta thấy Vân Quán Ninh “làm khó nàng ta, lập tức tức giận trách cứ: “Vân Quán Ninh! Ngươi là đang uy hiếp Tự Tuyết trước mặt tất cả chúng ta đấy à?”
“Mới vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Bổn cung cũng muốn nghe thử xem!”
“Được rồi!”
Vân Quán Ninh lập tức đồng ý.
Nàng còn phải đa tạ “thần trợ công” như Đức phi nữa đấy!
Khuôn mặt của Tần Tự Tuyết ngồi bên cạnh lập tức biến sắc!