Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y (full) - Mặc Diệp - Vân Quán Ninh (tác giả: Mục Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Như Ngọc sáng lên: “Vương phi, suy nghĩ này của người thật là tuyệt vời!” 

Chỉ cần có chủ tử ở đây, không ai có thể bắt nạt vương phi được! 

Cuối cùng Triệu hoàng hậu cũng đi theo ra. 

Nhìn thấy Vân Quán Ninh ngồi trên nóc nhà không xuống, bà ta nhìn Đức phi mỉa mai: “Đây là lần đầu tiên bổn cung nhìn thấy đường đường là vương phi mà lại leo lên nóc nhà.” 

“Đức phi, không hổ là con dâu tốt của ngươi!” 

Bà ta cố tình lấy lời nói công kích Đức phi. 

Ban nãy khi biết rằng Vân Quán Ninh đã tống tiền bà ta mười vạn lượng bạc, Đức phi đã nói như vậy! 

“Không hổ là con dâu của bổn cung!” 

Nhớ lại câu nói ban nãy của Đức phi, Triệu hoàng hậu chế nhạo: “Thô lỗ và ngang ngược như thế, làm gì có chút phong thái của một vương phi hoàng thất? Bổn cũng sẽ phải người đi nói với hoàng thượng!” 

“Để hoàng thượng xem cho rõ, trong những người con dâu, thì ai là đứa ngoan ngoãn nhất!” 

Thê tử của lão nhị thì không thể ngồi yên, thế tử lão thất thì cứ chạy nhảy khắp nơi. 

> TN 

Quả nhiên chỉ có thế tử của lão đại và thê tử lão tam là yên tĩnh ngoan hiền nhất. 

Triệu hoàng hậu rất đắc ý nhìn Đức phi. 

Vân Quán Ninh ở trên nóc nhà nghe vậy vội vàng nói: “Mẫu hậu, làm phiền người hãy mau thông báo cho phụ hoàng biết!” 

“Cứ nói là con dâu bị kẹt trên nóc nhà không xuống được! Nhờ phụ hoàng tới giúp cho công xuống!” 

Triệu hoàng hậu: "..” 

Lời đe dọa của bà ta hoàn toàn không có chút tác dụng gì đối với nàng à?! 

“Tiện thể nói với Mặc Diệp là mau chóng tới cứu con!” 

Hai tay của Vân Quán Ninh chống cằm, ung dung tự tại nhìn xuống. 

Người ta thường nói rằng đứng cho cao và nhìn cho xa. 

Người xưa không bao giờ nói dối! 

Ngay cả bây giờ nàng đã ngồi xuống rồi, nàng cũng vẫn có thể nhìn thấy rất xa. Trong hậu cung, địa vị của ai cao nhất, ai được sủng ái nhất thì cung điện sẽ càng xa hoa và có khí thể hơn. Ngoài Khôn Ninh Cung, Vĩnh Thọ Cung là tráng lệ nhất. 

Cung điện của Vĩnh Thọ Cung cao hơn cung điện của những phi tần bình thường. 

Vì vậy, Vân Quán Ninh ngồi trên mái nhà gần như có thể quan sát toàn cảnh của toàn bộ hậu cung. 

Gió thổi hiu hiu, mặt trời thì lười biếng. 

Nếu không phải Triệu hoàng hậu phía dưới đang nhìn chằm chằm vào nàng đầy căm phẫn, nàng thật muốn nằm ở chỗ này thư thả tắm nắng một chút! 

Triệu hoàng hậu đã bị những lời nói của Vân Quán Ninh làm cho câm nín không nói nên lời. 

Đúng lúc này, Thục phi tức giận cầm một bát canh đi vào. 

Nếu bát canh này không phải là vẫn còn nóng hổi... 

Thì bà ta thực sự muốn hắt nó thẳng vào mặt Đức phi! 

“Thục phi muội muội, lại mang canh tới cho bổn cung sao? Hôm nay là loại canh gì thế?” 

Đức phi lệnh cho người cầm lấy chén canh, mở nắp ra kiểm tra, cười nói: “Ôi, canh gà ác! Thật là thơm! Tài nấu nướng của Thục phi muội muội càng ngày càng tinh tế hơn rồi.” 

Canh gà ác thật là hợp cảnh! 

Vân Quán Ninh rất vui. 

“Thục phi muội muội e rằng vẫn còn chưa biết đúng không? Hôm nay con dâu của bổn cung cũng ở đây” 

Đức phi quá lười biếng để ý đến việc Vân Quán Ninh vẫn còn trên mái nhà. 

Bà ta ra lệnh cho mọi người bưng canh vào trong điện, rồi lại cười nói: “Ninh Nhi thích canh gà ác nhất! Hôm nay, con bé có phúc ăn rồi” 

“Đúng rồi Ninh Nhi còn thích uống canh cá trích và canh sườn heo đấy! Sáng ngày mai Thục phi muội muội nhớ nấu hai món cành này đấy” 

Bà ta ra vẻ nghiêm túc dặn dò Thục phi. 

Triệu hoàng hậu cau mày nhìn hai người: “Thục phi, một thời gian không gặp, sao người lại trở thành trù nương của Đức phi thế?” 

Mặt Thục phi đỏ bừng lên, hạ thấp giọng đáp: “Nương nương, chuyện này nói đến thì khá dài!” 

Nói xong, bà ta mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn Đức phi: “Đức phi người đừng có quả đáng! Hoàng thượng yêu cầu bổn cung đem canh cho người, chứ không phải là đem canh cho Minh phi!” 

Bà ta đường đường là Thục phi, làm trù nương cho Đức phi thì đã quá lắm rồi, vậy mà lại còn phải phải hầu hạ cả mẹ chồng lẫn con dâu?! 

“Con mèo hay con chó gì có thể uống món canh mà bổn cung tự tay hầm sao?” 

Thục phi rất khó chịu nói. 

Vừa nghe câu này, Vân Quán Ninh đã không vui. 

Nhưng nàng còn chưa kịp bùng phát ra, thì đã có người trút giận thay cho nàng rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK