Ngoại trừ những người mới tiến cung Thục Phi và những người khác đều là người già đã đắm mình rất lâu ở trong hậu cung này.
Ai lại không hiểu Triệu hoàng hậu muốn nói gì?
Ý của bà ta là, có thể bàn luận về Đức Phi, nhưng tốt nhất là không thể để hoàng thượng nghe được.
Bây giờ hoàng thượng và Đức Phi có tranh cãi, là thời điểm tốt nhất để các người tranh thủ tình cảm...
Nghênh diện ánh mắt đầy hàm ý của bà ta, ánh mắt của Thục Phi khẽ lóe lên.
Chờ sau khi đám phi tần đã rời đi rồi, Thục phi lấy cớ vòng vèo trở lại.
"Nương nương."
Nàng ta cung kính cúi người hành lễ.
"Ngồi đi."
Triệu hoàng hậu kêu nàng ta ngồi xuống, phân phó cho cung nhân dâng trà lên: "Ngươi hầu hạ hoàng thượng đã nhiều năm, nhưng vẫn mãi không xoay người được. Lúc này đây, không cần bổn cung nhắc nhở, người biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Vâng, thân thiếp đã biết, đa tạ nương nương dạy bảo"
Thục Phi ở trước mặt Triệu hoàng hậu giống như một con mèo nhu thuận.
"Nhưng bổn cũng phải nhắc nhở ngươi một câu... Bây giờ hoàng thượng và Đức Phi chỉ là có cuộc tranh chấp, Đức Phi cũng không tính là thất sủng. Người phải tranh thủ tình cảm, bổn cung không ngăn cản ngươi! Nhưng nếu người xuống tay đối với Đức Phi..."
Trong mắt Triệu hoàng hậu lóe lên một tia u tối.
Bà ta chậm rãi đặt chén trà xuống: "Cũng đừng trách bổn cung không nhắc nhở người trước."
Bà ta đang ám chỉ Thục Phi: chưa đến lúc để ra tay với Đức Phi.
Thục Phi âm thầm sợ hãi, vội vàng đáp lại: "Vâng, thân thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu nương nương."
Sau khi ra hiệu cho nàng ta không còn chuyện gì khác thì trở về, Triệu hoàng hậu môi cười lạnh nói: "Những nữ nhân này, ngoại trừ ý nghĩ tranh đoạt sủng ái của hoàng thượng, trong đầu chẳng còn thứ gì khác."
"Mà không biết rằng, sự sủng ái của hoàng thượng chỉ là nhất thời, chỉ có quyền lực mà bản thân nắm trong tay, mới là cả đời!"
Bà ta liếc sang Trương ma ma hỏi: "Mấy ngày gần đây, Phong Nhi như thế nào rồi?"
"Nương nương, khoảng thời gian này Doanh Vương vẫn luôn dưỡng bệnh ở trong vương phủ, chỉ là..."
Trương ma ma muốn nói lại thôi.
"Nói!"
"Chỉ là Vân nhị tiểu thư, rất thường xuyên ra vào Doanh Vương phủ"
Lúc này Trương ma ma mới cẩn thận đáp.
"Vậy sao?"
Triệu hoàng hậu cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhỏ giọng phân phó: "Ngươi phải người dặn dò Phong Nhi, thời gian này tốt nhất nên an phận một chút! Việc của Vân Đinh Lan kia, tạm thời nhịn xuống"
"Nếu phụ hoàng của nó biết, lại trách phạt nó nữa!"
"Vâng, nương nương."
"Đúng rồi, gần đây Tần Tự Tuyết thế nào?"
Triệu hoàng hậu lại hỏi.
Trương ma ma biết, chủ yếu là bà ta muốn hỏi, thái độ của Tần Tự Tuyệt đối với Vân Đinh
Lan...
"Hồi bấm nương nương, có lẽ Doanh Vương phi đã tiếp nhận được chuyện này. Cho nên thời gian này, đối với Vân nhị tiểu thư đều dùng thái độ nước sông không phạm nước giếng, hai người chưa từng đối đầu trực diện"
Nghe vậy, lúc này Triệu hoàng hậu mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Như vậy là tốt!"
Bà ta gật đầu: "Để ý Tần Tự Tuyết, đừng để nó ở thời điểm mấu chốt lại gây chuyện."
"Vâng, nương nương."
Trương ma ma cung kính hành lễ.
"Ngoài ra, người đi mời Tôn Đáp Ứng đến đây gặp bổn cung"
Chưa tới hai ngày sau, chuyện Tôn Đáp ứng được sủng ái cũng đã truyền khắp hậu cung...
Nghe nói Hoàng thượng rất sủng ái Tôn Đáp ứng này!