Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y (full) - Mặc Diệp - Vân Quán Ninh (tác giả: Mục Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu quản gia vội vàng ngăn lại: “Gã lưu manh kia là thứ cứng mềm không ăn, là loại người rất khó chơi! Nếu vương gia người đi, không phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao?” 

Lúc này ở ngoài vương phủ đã tụ tập rất nhiều người đến xem náo nhiệt. 

“Chẳng lẽ bổn vương phải mặc kệ?” 

Mặc Hồi Diên hừ lạnh một tiếng: “Mặt mũi của bổn vương có còn cần nữa không hả?” 

Lại còn nói hắn ta ngủ với nữ tử thanh lâu? 

Đúng là chuyện cười mà! 

Hắn ta đường đường là sở vương, còn thiếu nữ nhân hay sao? 

Lại Thị kia vốn là hắn ta cho người đi tìm về để đưa cho Mặc Diệp đấy, ai ngờ Vân Quán Ninh lại nhẫn nhịn không phát tác. Quanh quẩn một vòng, Lại Thị kia lại bị đưa vào trong vương phủ của hắn ta! 

Đêm hắn ta sủng hạnh lại thị, đầu óc hắn ta không được tỉnh táo. 

Nhưng Lại Thị đã thành người của hắn ta, lúc đó đuổi nàng ta đi cũng không tốt lắm. 

Trên thực tế hôm nay, Lại Thị hoài thai là con của hắn ta! 

Cho nên hắn ta đã cho Lại Thị thân phận di nương... 

“Vương gia, nô tài thấy tên lưu manh kia là đến để đòi tiền! Nếu không chúng ta cứ cho hắn ta mấy lượng bạc rồi đuổi hắn ta đi, vương gia cần gì phải tự mình ra mặt chứ” 

Diêu quản gia đề xuất. 

Mặc Hồi Diên nghe xong thì gật đầu đồng ý: “Vậy chuyện này người đi làm đi, đuổi cái tên vô sỉ kia đi.” 

Dứt lời, ánh mắt của hắn ta biến đổi, giọng điệu cũng dần trở nên âm lãnh: “Theo dõi gã lưu manh đó.” 

“Nhìn xem rốt cuộc là con chuột nơi nào! Nếu có người sai sử, thì lập tức nói cho bổn vương!” 

“Nếu không có người sai sử... Vậy thì trực tiếp giết đi.” 

Dảm đến Sở vương phủ của hắn ta giở trò lưu manh, thực xem Mặc Hồi Diên hắn ta là quả hồng mềm dễ bóp hay sao? 

“Vâng, vương gia cao minh!” 

Diều quản gia cúi đầu rồi đi ra ngoài. 

Mặc Hồi Diễn cho rằng chỉ cần cho bạc là có thể đuổi được Độc Nhãn Long đi. Nhưng lại không ngờ tới, Độc Nhãn Long là có mục đích khác, há lại vì mười lượng bạc mà rời đi. 

Nếu có thể đuổi hắn ta đi dễ dàng như vậy thì sao có thể gọi là Độc Nhãn Long chứ? 

Diêu quản gia rất nhanh đã đi ra, cầm theo mười lượng bạc ghét bỏ ném cho Độc Nhãn Long. 

“Bạc mà người muốn! Cầm nhanh rồi cút đi.” 

Điều này đã chọc giận Độc Nhãn Long rồi. 

Nhìn mất thỏi bạc rơi dưới chân hắn ta: “Sở vương phủ các ngươi là có ý gì? Đây là thừa nhận Lại Thị là người của Thủy Tiên lâu hay sao?” 

Sắc mặt Diều quản gia cứng đờ. 

Sao ông ta lại quên chuyện này không còn mảnh nhỉ? 

Cho dù muốn cho bạc thì cũng phải giữ gìn mặt mũi cho vương gia nhà ông ta! 

Trực tiếp ném bạc, không phải là đang thừa nhận hay sao? 

“Các ngươi cho bạc đều là ném như vậy hay sao?” 

Độc Nhãn Long cũng không có ý định nhặt bạc lên. 

Ngược lại niệu quản gia phát giác không đúng, vội vàng cúi người nhặt bạc lên: “Ta cảnh cáo ngươi! Đừng có mà ngậm máu phun người! Lại di nương nhà chúng ta không phải là nữ tử thanh lâu.” 

“Nếu đã không phải nữ tử thanh lâu thì ông cho ta bạc làm cái gì?” 

Độc Nhãn Long cười thầm: “Là muốn đuổi ta đi, còn muốn bịt miệng, vậy mà còn nói năng lỗ mãng như vậy.” 

“Độc Nhãn Long tôi cũng không dễ bị đuổi đi như vậy đâu! Vốn ta chỉ nghĩ đến lấy bạc rồi đi, nhưng thái độ này của Sở vương phủ các ông khiến cho ta rất không hài lòng” 

Diêu quản gia tức đến giậm chân: “Ngươi cái đồ lưu manh này, người còn muốn như thế nào nữa?” 

“Trừ phi ông đứng ở chỗ này nói với mọi người, nói vương gia nhà các ông đã ngủ với nữ tử thanh lâu, còn coi hài tử trong bụng nữ tử thanh lâu thành bảo bối thì ta sẽ cầm bạc rời đi.” 

Mắt Độc nhãn long cũng không thèm nháy. 

“Ngươi... Ngươi mơ tưởng!” 

Đây là loại điều kiện chó má gì vậy? 

Diêu quản gia đánh chết cũng không chịu: “Ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Người có tin ta sẽ cho người...” 

Lời còn chưa nói hết, Độc Nhãn Long lại bắt đầu ồn ào, dứt khoát ngồi xuống đất không chịu đứng lên, kêu gào như một con chó điên: “Ôi trời, Sở vương phủ ỷ thế hiếp người! Muốn đánh chết người rồi!” 

Trước mắt bao người, mặt mo của Diêu quản gia cũng phát hoảng! 

Sở vương phủ của bọn họ đã tạo nghiệt gì vậy, lại có thể dây vào tên lưu manh không biết xấu hổ, vô sỉ, bám chặt không buông. 

Diêu quản gia híp đôi mắt lại quét mắt nhìn đám người. 

Trong lúc đó, ánh mắt của ông ta đột nhiên dừng lại một chỗ trong đám người, ánh mắt rơi trên người Vân Quán Ninh đang khoanh tay xem cuộc vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK