Đoạn đường bắt Viên Bảo ra khỏi kinh thành, tuy cái tên ranh con này rất ngoan ngoãn, nhưng tên to con vẫn luôn cảm thấy thằng bé này trong bụng toàn là ý nghĩ xấu xa.
Tên ranh con này chắc chắn có không ít ý nghĩ xấu.
Bởi vậy tên to con cũng không dám buông lỏng cảnh giác với thằng bé.
Nhưng Viên Bảo dường như không nghe thấy câu nói này, chỉ nắm tay áo của tên to con, làm bộ đáng thương nói: "Phụ thân, ta đói bụng đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi đây này.”
“Ăn ăn ăn, mang ta đi ăn.”
Tên to con tức giận trừng mắt nhìn thằng bé: “Muốn ăn cái gì?”
“Ta muốn ăn gà nướng, thịt vịt nướng, móng heo kho, sườn xào chua ngọt còn có ruột heo.”
Viên Bảo đếm trên đầu ngón tay.
Tên to con: “... Người mẹ nó muốn ăn chết ta à? Còn ăn ruột heo, ai nói cho người biết cái này có thể ăn hả? Đó là chỗ chứa phân heo đấy!”
Thực buồn nôn!
Viên Bảo nhắn cái mũi nhỏ: “Mẫu thân của ta nói ruột heo có thể ăn mà!”
“Mẫu thân của ta cũng đã từng làm cho ta ăn rồi, còn có món kho, thịt kho tàu, còn có canh hầm, còn có...”
Thằng bé lải nhải như một tiểu lão đầu, tiếp tục đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi đếm xong lại còn lẩm bẩm: “Mẫu thân của ta nói, ta đang trong giai đoạn trưởng thành, nhất định phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng! Hơn nữa, ta đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, ngươi cũng không thể lại để cho ta ăn lương khô mỗi ngày được.”
“Cho dù ngươi muốn đưa ta đến chỗ cần đến, người ta nhìn thấy thân hình ta gầy gò, tiều tụy không chịu nổi thì cũng không tin ta là hoàng...”
Lời còn chưa nói hết thì đã bị tên to con kia dùng một tay bịt chặt miệng lại: “Ngươi muốn chết hả?”
Hắn ta căng thẳng nhìn xung quanh.
Không thấy người nào chú ý đến bọn họ, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Có tin lão tử bóp chết người hay không?”
Viên Bảo ngoan ngoãn gật đầu, mở to mắt thể hiện thằng bé không nói nữa, lúc này tên to con mới buông tay ra.
“Cho nên người phải cho ta ăn đi, bằng không thì ta sẽ không ăn, ta tuyệt thực, ta tự bỏ đói chết chính mình.”
Viên Bảo nhanh chóng nói một câu, sau đó lại tự bịt miệng mình lại, nháy mắt ra vẻ ngây thơ vô tội nhìn hắn ta.
Tên to con bị thằng bé lải nhải đến ong ong hết cả đầu.
Hắn ta không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đi đi đi, mang ngươi đi ăn là được chứ gì, ngươi đừng nói nữa.”
Lúc này Viên Bảo mới cười hì hì nắm lấy ống tay áo của hắn ta kéo đi.
Thằng bé chọn tửu lâu đắt tiền nhất ở Dực Thành, vừa vào cửa đã gọi chưởng quầy mang thức ăn lên, còn liên tục gọi không ít thức ăn. Mặc dù không phải các món chiêu khách của tửu lâu nhưng tất cả đều có giá trị xa
xi.
Chưởng quầy không nhịn được nhìn bọn họ mấy lần.
Nhìn ba người đã tìm bàn lớn ngồi xuống, chưởng quầy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Loại người gì vậy?”
“Nhìn như dân chạy nạn thế này còn dám gọi tất cả món ngon ở đây, có ăn được hết không vậy?”
Ông ta cầm bàn tính tới gần: “Mấy vị quan khách, ta tính cho các vị trước xem mấy món các vị vừa gọi hết tất cả bao nhiêu bạc.”
“Còn chưa ăn, sao đã đòi thanh toán rồi hả?”
Tên to con bất mãn nói: “Mang đồ ăn lên trước! Không thấy bọn ta đang rất đói hay sao hả?”
Chưởng quầy không nhịn được lại đánh giá xiêm y rách nát trên người bọn họ, lúc này mới nhìn đến nhan sắc của Viện Bảo có sự khác biệt, ánh mắt của ông ta lóe lên một cái.
“Khách quan, trước tiên phải nói rõ, tửu lâu của chúng ta không làm từ thiện.”
“Ngươi cái lão già này, đây là đang xem thường chúng ta hay sao?”
Tên to con tức giận!
Dù sao hắn ta cũng đã tung hoành trên giang hồ nửa đời người, còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn ta như vậy đâu.
Thấy hắn ta muốn động thủ, Viên Bảo vội vàng giữ hắn ta lại: “Phụ thân, có chuyện gì thì từ từ nói! Chắc hẳn vị chưởng quầy đại thúc này tưởng chúng ta là dân chạy nạn, cho nên sợ chúng ta không có bạc để trả, đây cũng là chuyện bình thường mà.”
“Dáng vẻ này của chúng ta vốn cũng rất chật vật mà!”
Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi lấy trong túi quần ra một thỏi bạc, nặng nề đặt lên trên mặt bàn: “Mở to mắt chó của ngươi ra nhìn cho rõ, đại gia ta có rất nhiều bạc đấy.”