Nữ nhân này đã dạy dỗ hắn quả thật quá nhiều lần rồi.
Vì thể chỉ vừa nhìn thấy Vân Quán Ninh vươn tay luồn vào ống tay áo thì huyệt thái dương vốn đang căng thẳng của Mặc Hồi Phong đã lập tức “nhảy dựng”.
Nhưng mà thứ nàng lấy ra chỉ là một chiếc hộp nhỏ hình vuông, lông mày Mặc Hồi Phong vặn lại thành nút thắt: “Đây là vũ khí gì? Ngươi muốn ám sát bổn vương?”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Vân Quán Ninh, bổn vương cảnh cáo ngươi! Nếu như ngươi dám làm gì bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không...”.
Tốc độ nói của hắn ta tăng nhanh, có thể thấy là bị dọa cho sợ rồi.
Và cũng có thể thấy rằng, hắn ta đã sợ Vân Quán Ninh từ lâu.
Lời còn chưa nói hết thì chiếc hộp nhỏ hình vuông kia đột nhiên mở miệng nói chuyện!
Bên trong truyền đến tiếng nói: “Ngươi cũng biết, ta vẫn được coi là có giá trị lợi dụng! Cho dù là ở Phú Quốc Công, hay là ở Doanh Vương Phủ!”
Đây là....
Giọng của Vân Đinh Lan!
Mặc Hồi Phong thay đổi sắc mặt, vô thức nhìn Vân Quán Ninh.
Nhưng bên trong lại truyền đến âm thanh của một người đàn ông lạ mặt, giọng nói lộ rõ vẻ xem thường: “Hiện tại đã không còn Doanh Vương Phủ nữa rồi. Chỉ có phủ Tam Vương.”
Sắc mặt Mặc Hồi Phong càng trở nên khó coi.
Vân Quán Ninh từ lúc đầu đi vào cho đến hiện tại, tuy rằng không làm gì hắn ta.
Nhưng những câu nói này lại giống như tát vào mặt hắn ta.
Cái tát vô hình này đánh cho Mặc Hồi Phong choáng váng đầu óc, trên mặt đau rát.
Trong lòng hắn ta cố nhẫn nhịn lại phẫn nộ cùng đau đớn, cắn chặt răng, hai má cũng siết chặt lại.
Giọng nói của Vân Đinh Lan lại vang lên một lần nữa, nàng ta gấp gáp nói: “Phủ Tam Vương! Ta ở trong lòng Doanh Vương... Tam Vương gia, vẫn có chút địa vị!”
“Nếu như người muốn gì, hoặc là ta có thể làm tại mắt cho ngươi!”
Sau những lời nói này, Vân Quán Ninh ấn nút tạm ngừng.
Nàng cau này nhìn Mặc Hồi Phong.
Chỉ thấy ta lúc này giống như một đầu gấu lớn ngốc nghếch.... đang ở sát ranh giới của cơn giận dữ.
Không phải Vân Quán Ninh coi thường hắn ta.
Thực tế là bởi vì băng gạc đang quấn trên đầu hắn ta, vết thương trên mặt trông cũng rất thảm hại. Tuy rằng hắn ta chật vật để dựa ngồi lên đầu giường, nhưng chắn ở trên người lại quấn chặt hắn ta.
Hoàn toàn không phải là nói điều.
Vừa rồi hắn ta tự mình quấn chặt lấy này là bởi vì sợ Vân Quán Ninh có thể tùy lúc lấy ngân châm ra rồi hung hăng đâm hắn ta!
Nếu như lúc đó Vân Quán Ninh thật sự muốn đâm hắn ta, hắn ta sẽ không có bất cứ sức lực nào để phản kháng!
Vì thế có thể nói hắn giống như một đầu gấu lớn ngốc nghếch, là đã coi trọng hắn ta lắm rồi.
“Tam Vương gia, có lẽ nghe được là ai đang nói chuyện phải không?”
Một tiếng Tam Vương gia' khiến cho Mặc Hồi Phong càng mất mặt hơn.
Hắn ta cắn răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bút ghi âm trong tay Vân Quán Ninh: “Rốt cuộc đồ này của ngươi là cái gì? Làm sao bổn vương có thể biết được có phải người đang cố ý hãm hại Lan Nhi hay không?”
“Lan Nhi?”
Vân Quán Ninh thích thú.
Đây là lúc nào rồi mà Mặc Hồi Phong vẫn còn gọi Vân Đinh Lan là Lan Nhi.
Có thể thấy hắn ta đối với Vân Đinh Lan là thật lòng!
“Vậy người tiếp tục nghe xem! Rốt cuộc có phải ta hãm hại Lan Nhi của ngươi không?”
Vẻ mặt Vân Quán Ninh mỉa mai, tiếp tục bật nội dung trong ghi âm.
Là âm thanh của nàng ta: “Hả? Nếu như người đã biết, hiện nay Doang Vương trở thành Tam Vương gia, thì càng nên biết lời uy hiếp của Mặc Hồi Phong đối với vương gia nhà ta đã không có bất kỳ uy hiếp nào.”