“Được, bổn vương cùng nàng đến phủ Chu vương.”
Mặc Diệp chăm chú nhìn nàng, hai người vẫn chưa ra khỏi cổng, phía sau đã truyền đến giọng nói của Viên Bảo: “Đứng lại, hai người đứng lại cho con!”
Vân Quán Ninh xoay người lại nhìn, nhìn thấy cả người Viên Bảo trông không khác gì một viên thịt tròn nhỏ, đang “lăn” về phía bọn họ.
“Đứng lại! Không ai được phép rời khỏi đây!”
Viên Bảo hổn hà hổn hển chạy tới gần, nắm lấy tay của hai người bọn họ: “Hai người đi theo con, con có chuyện muốn nói.”
Nó phụng phịu nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một sự nghiêm túc hiếm thấy.
Thấy thế, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp bất giác đưa mắt nhìn nhau: “Con trai, có chuyện gì vậy?”
“Không được nói!”
Viên Bảo liếc nhìn nàng một cái, chẳng nói câu nào, cúi đầu nắm lấy tay bọn họ kéo… vào rừng cây nhỏ bên trong hoa viên.
“Không thể để hạ nhân nhìn thấy, tránh cho hai người mất hết thể diện. Hai người như thế này là việc người lớn nên làm sao? Có thể nào để cho con bớt lo lắng có được không? Thái lão gia giao cho con rất nhiều bài tập, con không còn thời gian đi quản hai người đâu!”
Viên Bảo khoanh tay, cậu nhóc tựa như dạy dỗ hai người.
Vân Quán Ninh: “?”
Mặc Diệp: “?”
Đứa nhỏ này, lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái gì thế?
Vân Quán Ninh đưa tay ra, dò xét sờ trán của Viên Bảo: “Không phát sốt mà? Nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
Ngờ đâu, Viên Bảo hất tay của nàng ra: “Đừng có mà giả bộ với con! Thành thật khai báo, vì sao hai người lại cãi nhau?”
Cãi nhau?
À, Vân Quán Ninh hiểu rồi.