“Hoàng thượng, hoàng thượng người ấy...”
Tôn Đáp Ứng sống chết cắn chặt môi, những lời tiếp theo có vẻ như rất khó để mở miệng.
Trước cái nhìn ngày càng mất kiên nhẫn của Triệu hoàng hậu, lúc này nàng ta mới nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Nương nương, hoàng thượng chưa từng sủng ái thần thiếp!”
“Cái gì?”
Triệu hoàng hậu cả kinh!
Bởi vì quá bất ngờ nên tách trà trong tay bà ta rơi xuống... đúng lúc lại rơi trúng đỉnh đầu của Tôn Đáp Ứng.
Nàng ta đau kêu lên một tiếng, tách trà lăn xuống đất, mảnh vỡ trải đầy đất.
Nước trà bắn tung tóe khắp nơi, bắn ướt cả y phục của Tôn Đáp Ứng.
May mắn nước trà ấm nóng, nếu không sợ rằng đã làm bỏng mặt của nàng ta!
Cho dù là vậy nhưng Tôn Đáp Ứng vẫn bị dọa sợ kêu lên một tiếng, nắm lấy mái tóc ướt sũng đứng lên: “Nương nương...”
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu u ám nhìn chằm chằm nàng ta.
Không hổ danh là hoàng hậu, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
“Thần thiếp nói, nói...”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Triệu hoàng hậu, Tôn Đáp ứng không nhịn được mà run cầm cập, run giọng nói: “Thần thiếp đã vào cung lâu như vậy, hoàng thượng chưa từng sủng ái thần thiếp!”
“Làm sao có thể?”
Triệu hoàng hậu cắn răng: “Không phải những ngày trước đêm nào người cũng ở lại Cần Chính Điện sao?”
“Không phải hoàng thượng cũng nhiều lần ở lại Tích Nguyệt cung sao?”
Cũng bởi vì vậy mà trong cung mới loan truyền tin tức: Tôn Đáp ứng thay thế Đức Phi nương nương, trở thành phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất.
Đến cả Triệu hoàng hậu cũng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ Tôn Đáp Ứng lại ở trước mặt bà ta nói rằng hoàng thượng chưa từng sủng ái nàng ta?
Không lẽ đến tận bây giờ nàng ta còn chưa mang thai!
“Nếu như hoàng thượng chưa từng sủng ái ngươi, vậy người lấy đâu ra tư cách gì mà hoành
Câu nói này giống như được phát qua kẽ răng của Triệu hoàng hậu.
“Hoàng thượng người ấy, người ấy.”
Tôn Đáp Ứng lấy hết dũng khí, nhắm mắt vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng để thần thiếp ngủ dưới đất!”
Triệu hoàng hậu: "...!”
Trương ma ma cũng kinh ngạc, dè dặt nhìn Triệu hoàng hậu: “Nương nương, rốt cuộc là hoàng thượng làm vậy là có ý gì?”
“Nói không chừng đối với Đức Phi nương nương vẫn là tình cũ không quên?”
Triệu hoàng hậu đang bất ngờ phản ứng lại: “Bổn cung làm sao biết được?”
Bồn cung vốn đã khinh thường Đức Phi tiện nhân này! E rằng cãi nhau với hoàng thượng, chiến tranh lạnh lâu như vậy, vì vậy hoàng thượng mới không nguyện ý chạm vào nữ nhân khác?”
Bà ta cười lạnh: “Trước kia khi hoàng thượng làm tình, mỗi phi tần hậu cung đều có được sủng ái”
“Bổn cũng không thể ngờ được rằng, khi hoàng thượng tuổi càng cao lại càng chung tình?”
Lại vì Đức Phi mà không nguyện đụng vào nữ nhân khác?
Nếu không phải vì bà ta đã cao tuổi và xuống sắc, bị Mặc Tông Nhiên chán ghét, lại là chủ của lục cung...
Bà ta cũng muốn đi xem có thật là Mặc Tông Nhiên thật sự không nguyện đụng vào nữ nhân khác hay không!
Nhưng bà ta thân là hoàng hậu, việc không có liêm sỉ như vậy, bà ta không thể làm được.
Tôn Đáp Ứng chỉ khóc.
“Khóc thì có tác dụng gì?”
Triệu hoàng hậu hận đến sắt không thành thép nhìn nàng ta: “So với việc khóc không bằng nghĩ cách, lam sao có được sủng ái của hoàng thượng!”
“Ngươi vẫn còn trẻ, nhân lúc còn sớm mà mang thai một đứa trẻ là chuyện cấp bách.”
“Hoàng thượng đến tuổi trung niên, nếu như người mang thai, mang danh vì người tuổi cao mà sinh con, hoàng thượng nhất định sẽ càng yêu chiều ngươi.”
Bà ta gợi ý cho Tôn Đáp Ứng.
Dù sao tốt xấu gì thì Tôn Đáp Ứng cũng là một vương giả.
Suy cho cùng vừa vào cung, có thể có được sủng ái của hoàng thượng, thay thế vị trí của Đức Phi trong lòng hoàng thượng...
Ai ngờ chỉ là một thứ để làm cảnh.
Cho tới tận bây giờ vẫn còn ngủ trên đất?
Nếu như điều này được truyền đi chỉ sợ rằng sẽ bị người đời cười rụng răng!
“Nhưng mà nương nương, hoàng thượng không nguyện đụng vào thân thiếp!