Vân Quán Ninh nhìn thấy dáng vẻ “mười ngàn câu hỏi vì sao” đó của Mặc Hàn Vũ bèn cười khẽ đáp: “Đây là bí mật!”
Nàng mở nắp bình ra, rót cho Mặc Diệp và Mặc Hàn Vũ mỗi người một chén rượu: “Mời Hàn Vương nếm thử mùi vị của rượu này nhé?”
“Được.”
Mặc Hàn Vũ cũng không ngượng ngùng, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Trong mắt Vân Quán Ninh lóe lên một tia u ám, lại nói: “Vương gia nhà ta xưa này không giỏi uống rượu, chi bằng để cho ta thay mặt uống cùng với Hàn Vương vài chén?”
“Muội biết uống rượu?”
Mặc Hàn Vũ uống một chén rượu xái vào, viền mắt đã hơi đỏ.
Hắn ta không ngờ loại rượu này lại thật sự nồng như thế, ngay cả hắn cũng chịu không được.
Bên trong cổ họng khô rát, hắn ta ho khan vài tiếng mới vội vàng nén lại cơn ho xuống, tránh để Mặc Diệp và Vân Quán Ninh chế giễu.
“Miễn cưỡng cũng có thể uống được vài chén, nhưng cũng không thể sánh được với ngàn chén không say là Hàn Vương đây.”
Vân Quán Ninh ngồi xuống bên cạnh Mặc Diệp.
“Thất đệ muội quả thật là hào kiệt trong phái nữ nha.”
Mặc Hàn Vũ lúc này mới nhìn thẳng Vân Quán Ninh, cảm thấy quả nhiên người này rất khác so với bốn năm trước.
Ngày thường, “cọp cái” trong phủ của hắn ta cũng sẽ uống cùng với hắn.
Nhưng rượu mạnh như thế này, chỉ sợ ngay cả Chu Oanh Oanh cũng không uống nổi.
“Không ngờ Thất đệ muội lại có khả năng như thế, chẳng những có thể đảm đương chuyện bếp núc, lại còn có thể uống rượu. Tay nghề chưng cất rượu như thế này, chỉ e là người bình thường cũng không học được đâu.”
Mặc Hàn Vũ ngợi khen.
“Cảm ơn lời khen tặng của Hàn Vương.”
Vân Quán Ninh cười đáp, nâng chén cụng với Mặc Hàn Vũ.
Mặc Hàn Vũ uống hai chén rượu, trong bụng đã như có lửa đốt khiến hắn ta chịu không nổi rồi.
Hắn ta vội vã ăn một miếng điểm tâm.
Nhìn thấy Mặc Diệp đang ăn đồ khìa, trong lòng lại cảm thấy rất tò mò không biết đồ khìa này là món gì, có mùi vị gì… Ngửi thấy mùi thơm đậm đặc, hắn ta thèm nhỏ dãi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.