Mặc Tông Nhiên truyền thư đi, tức tốc đi hơn tám trăm dặm.
Không lâu sau đó Mặc Hồi Phong đã nhận được thư.
Trong thư, Mặc Tông Nhiên quở trách hắn ta xối xả một trận.
Mặc dù hai cha con cách xa nhau rất xa, nhưng dường như hắn ta vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận thở hổn hển của Mặc Tông Nhiên, hình ảnh ông giơ tay múa chân giáo huấn hắn làm Mặc Hồi Phong rùng mình một cái.
Bức thư ở trên tay bị hắn ta vò thành một cục.
Thôi Trạch, thị vệ bên người của hắn ta, thấy sắc mặt chủ tử khó coi như vậy thì vội vàng hỏi: “Vương Gia, làm sao vậy?”
“Kinh thành xảy ra chuyện rồi?”
“Mặc Diệp, ngươi giỏi lắm!"
Mặc Hồi Phong không trả lời thẳng, chỉ nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bản Vương ở biên cương xa xôi, hắn thật sự ở sau lưng mạnh mẽ đâm Bản Vương một đao!”
Hắn ta hung hăng ném cục giấy ở trong tay xuống đất.
Thôi Trạch vội vàng nhặt lên, mở ra đọc nhanh một lượt.
Hắn ta biến sắc: “Vương Gia, đại sự không hay rồi.”
“Bản Vương biết đại sự không hay. Nếu phụ hoàng không nổi trận lôi đình thì cũng sẽ không để Bản Vương lập tức hồi kinh.”
Mặc Hồi Phong hung dữ mắng: “Tần Tự Tuyết, đồ nữ nhân ngu xuẩn.”
“Để nàng ta làm việc cho Bản Vương chứ không phải để nàng ta làm chuyện xấu! Lão tử liều mạng ở biên cương, nàng ta lại ở hậu viện châm lửa. Giờ đến cái ghế này cũng bị đốt sắp không trụ được nữa rồi."
“Nếu ngũ quân doanh mà bị đoạt đi, lão tử sẽ lấy mạng nàng ta.”
Ở biên cương sống chung với đám người thô kệch đã lâu, vì vậy khẩu khí của Mặc Hồi Phong cũng dữ dằn hơn mấy phần.
Thôi Trạch lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Vương Gia, việc này…”
“Câm miệng!”
Dạo này Mặc Hồi Phong rất bực bội, hắn ta tức giận sắp nổ phổi rồi, không muốn bất cứ kẻ nào nói chuyện.
Hắn ta nôn nóng ôm đầu, ở một chỗ đi qua đi lại.
Thật lâu sau hắn ta mới miễn cưỡng nghĩ ra một biện pháp: “Bản Vương sẽ lập tức viết một bức thư trần tình ăn năn.”
“Ngươi mau phái người đi tám trăm dặm khẩn cấp đưa về kinh thành! Nhìn thấy thư ăn năn trần tình của Bản Vương, hẳn là phụ hoàng sẽ bớt giận. Đến khi Bản Vương chạy về kinh thành thì chắc cũng sẽ bị trách phạt nhẹ nhàng một chút.”
Thôi Trạch nghe xong, thấy đây là một ý kiến hay. Hắn ta vội vàng gật đầu hầu hạ bút viết.
“Ngu xuẩn!”
Mặc Hồi Phong lại tiếp tục mắng: “Chẳng những hại Bản Vương gặp nạn, đến cả đứa bé trong bụng nàng ta cũng không giữ được, Bản Vương cần nàng ta để làm cái gì cơ chứ?”
“Muốn làm Bản Vương tức giận rồi đoản mệnh hay sao?”
Thôi Trạch biết, hắn ta vẫn đang mắng Tần Tự Tuyết…
Hắn ta cúi thấp đầu, không dám nói tiếp.
Sau khi mắng thật lâu, Mặc Hồi Phong mới miễn cưỡng nguôi giận, hắn ta đưa bức thư ăn năn cho Thôi Trạch: “Lập tức mang về kinh thành, đây là thư ăn năn trần tình chân thành hết sức mà Bản Vương dốc hết tâm huyết để viết.”
Thôi Trạch nhận lấy, nhìn lướt qua, bận bịu dọn dẹp xong xuôi mới đi ra ngoài.
Không đến năm ngày Mặc Tông Nhiên đã nhận được bức “thư ăn năn” Mặc Hồi Phong “dốc hết tâm huyết" để viết.
Ông lạnh lùng mở thư ra.
Nào biết sau khi xem xong bức thư “ăn năn”, Mặc Tông Nhiên lại tức đến xanh mét cả mặt mày!
Hai tay của ông run rẩy, tức giận xé nát bức “thư ăn năn”, bắt đầu chửi: “Cái đứa mất dạy này, rốt cuộc nó đang viết thư ăn năn hay là thư khiêu khích?”