Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y (full) - Mặc Diệp - Vân Quán Ninh (tác giả: Mục Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó, Tần Tự Tuyết đã bị mang đến Ngự Thư Phòng.

Đến giờ nàng ta vẫn còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ đến việc Vân Quán Ninh đã cầm lệnh bài đi đến trước mặt Mặc Tông Nhiên hung hăng tố cáo nàng ta một tràng.

Lúc trước Mặc Tông Nhiên đã từng ra mệnh lệnh, không cho phép phi tần hậu cung đặt chân vào Ngự Thư Phòng.

Đương nhiên, mệnh lệnh này cũng không có ràng buộc quá lớn đối với Triệu hoàng hậu và Đức phi.

Nhưng Tần Tự Tuyết chỉ là một đứa con dâu, hôm nay là lần đầu tiên nàng ta được bước chân đến Ngự Thư Phòng.

Trước khi được mời vào, nàng ta còn suy đoán ở trong lòng.

Chắc không phải là phụ hoàng đã thấy được điểm tốt của ta rồi đó chứ? Cho nên sau này sẽ coi trọng ta giống như coi trong Vân Quán Ninh?

Trong lòng Tần Tự Tuyết bỗng nhiên có chút vui mừng.

Nào ngờ vừa bước vào cửa, đôi mắt sắc lẹm lạnh như băng của Mặc Tông Nhiên quét tới, tức giận quát về phía nàng ta đang cúi thấp đầu: “Vợ lão Tam, quỳ xuống!”

Đây… hình như không phải là một dấu hiệu tốt.

Không phải là việc coi trọng giống như nàng ta đã nghĩ.

Trong lòng Tần Tự Tuyết run sợ, nàng ta quỳ xuống: “Phụ hoàng…”

“Đây là chuyện gì?”

Mặc Tông Nhiên trực tiếp ném lệnh bài tới trước mặt nàng ta, lạnh giọng hỏi: “Người hôm qua cầm tấm lệnh bài này đặt ở Minh Vương Phủ chính là ngươi?”

Đây là lệnh bài của Ngũ quân doanh, tại sao lại ở trong tay ông?

Tần Tự Tuyết cảm thấy chấn động.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng và vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Mặc Tông Nhiên, nàng ta không dám sơ suất.

“Bẩm phụ hoàng, là, là con dâu.”

Tấm lệnh bài này quả thật là nàng ta đã tự tay đưa cho Mặc Diệp.

Cho nên việc nàng ta tự tay đặt ở Minh Vương Phủ là thật.

Không đợi nàng ta giải thích, nói là Vân Quán Ninh cần tấm lệnh bài này, sau đó đổ mọi tội lỗi lên đầu của Vân Quán Ninh, Mặc Tông Nhiên đã tức giận đập bàn nói: “To gan!”

“Ngươi có biết, ngươi sai ở đâu không?”

Nàng ta phạm sai lầm?

Tần Tự Tuyết không biết bản thân mình đã làm sai điều gì.

Nàng ta mở to mắt, vẻ mặt vô tội: “Phụ hoàng, con dâu không biết sai ở chỗ nào…”

Nhưng bộ dạng của Mặc Tông Nhiên lúc này quả thực rất dọa người.

Tần Tự Tuyết bị dọa đến nỗi giật mình, suýt nữa khóc thành tiếng.

Vân Quán Ninh vẫn chưa lộ mặt, nàng đang tránh ở sau bức bình phong, nhìn thấy Tần Tự Tuyết bị dọa sợ đến vẻ mặt trắng bệch, nàng buồn cười khoanh hai tay bắt đầu xem kịch hay.

“Ngươi còn không biết sai ở chỗ nào? Ngu xuẩn!”

Sau khi Tần Tự Tuyết vào hoàng thất, đây là lần đầu tiên Mặc Tông Nhiên không lưu tình như vậy, ở trước mặt mắng nàng ta ngu xuẩn!

Tần Tự Tuyết cố gắng mỉm cười, nhưng sắc mặt lại trắng như tuyết!

“Phụ hoàng!”

Nàng ta bắt đầu òa khóc, nước mắt đầm đìa: “Không biết con dâu đã phạm phải lỗi sai gì, chọc giận đến phụ hoàng. Nhưng khẩn cầu phụ hoàng làm rõ, sau đó con dâu sẽ tự nguyện lĩnh phạt.”

“Ngươi còn tỏ vẻ uất ức được à?”

Mặc Tông Nhiên lạnh lùng nhìn nàng ta.

Đúng lúc này, Triệu hoàng hậu tiến vào… Nhưng thật ra là được nâng vào.

Bà ta đeo mạt ngạch, vẻ mặt xanh xao, nhìn cực kỳ suy yếu.

Thấy Tần Tự Tuyết quỳ trên mặt đất khóc, Mặc Tông Nhiên nổi giận, Triệu hoàng hậu cũng kinh hãi lắp bắp: “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành Tự Tuyết đã gây ra lỗi lầm gì vậy?”

Mặc kệ như thế nào, Tần Tự Tuyết cũng là con dâu của bà ta.

Nếu việc này truyền ra ngoài, Đức phi chắc chắn sẽ nhân cơ hội mà cười nhạo bà ta.

Triệu hoàng hậu vội vàng bảo vệ Tần Tự Tuyết: “Cho dù là chuyện gì cũng có thể từ từ nói mà, đừng nên nóng giận.”

“Long thể của hoàng thượng quan trọng hơn nhiều!”

“Đây là con dâu tốt mà ngươi dạy dỗ!”

Nào ngờ Mặc Tông Nhiên lại quay đầu trút giận lên người Triệu hoàng hậu, một lần nữa, ông đập bàn: “Mẫu tử hai người, có phải đã sớm thông đồng với nhau rồi hay không?”

“Cái này…”

Vẻ mặt Triệu hoàng hậu nghi hoặc.

Vô duyên vô cớ bị Mặc Tông Nhiên răn dạy, bà ta quả thực vô tội mà!

“Hoàng thượng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn chuyện gì? Con dâu tốt này của ngươi đi trộm lệnh bài của Ngũ quân doanh, còn đặt ở Minh Vương Phủ!”

Sắc mặt Mặc Tông Nhiên đen lại: “Vừa rồi Ngô phó tướng đã tiến cung thỉnh tội, nói là bị Tần Đông Lâm chuốc say cầm lệnh bài đi. Ai ngờ lệnh bài này lại ở Minh Vương Phủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK