“Ối!”
Vân Quán Ninh đánh bay cái tay Mặc Diệp ra, dáng vẻ hãy còn hung dữ vừa rồi, nháy mắt đã biến thành tình mẫu tử bao la rực rỡ: “Nhi tử bảo bối!”
Nàng vén màn xe ngựa, trực tiếp nhảy xuống.
“Hôm nay tan học sớm thế sao? Thái lão gia của con đâu?”
Vân Quán Ninh ôm Viên Bảo lên.
Sau khi vào xuân, Viên Bảo đã đến ở Cố gia vài ngày, lại mập lên không ít.
Cũng may khí hậu hiện giờ đã ấm áp hơn, nó cũng đã cởi bộ xiêm y dày nặng xuống, đổi thành áo mỏng.
Nếu như mặc đồ bông, sợ là Vân Quán Ninh đã không bế nó lên nổi.
“Hạ nhân Cố gia đến báo, nói là có khách đến cửa, cho nên thái lão gia đã trở về trước. Còn di mẫu cũng về Vân gia, một mình con chán chết à!”
Vì vậy nó đã ở cửa đợi Vân Quán Ninh về.
Hai tay Viên Bảo ôm lấy cổ Vân Quán Ninh, nũng nịu dán mặt lên mặt nàng: “Mẫu thân, con rất nhớ người!”
Trái tim Vân Quán Ninh như muốn tan chảy.
Nàng nhìn mấy cây gỗ nhỏ trên mặt đất, đang muốn hỏi, gia đinh đã trả lời: “Vương phi, vừa rồi nô tài đang cùng tiểu công tử đếm kiến ạ!”
Đếm kiến?
Hu hu hu, nhi tử cũng đáng thương quá đi?
Vân Quán Ninh ôm nó chặt hơn: “Thưởng.”
Nàng lấy ra một thỏi bạc từ trong không gian đưa cho gia đinh.
Chơi cùng nhi tử nàng, nên thưởng!
Gia đinh kích động đến rơi nước mắt đầy mặt, vội vàng nhét bạc vào trong ngực. Chỉ hận phải chi sau này, ngày nào tiểu công tử cũng đến cửa lớn chờ vương phi, nó sẽ cùng tiểu công tử đếm kiếm…
Vân Quán Ninh ôm Viên Bảo đi vào.
Mặc Diệp nhìn dáng vẻ thân mật của hai mẹ con, trong lòng ghen tỵ.