"Cái gì?"
Tần Tự Tuyết sửng sốt một chút, rõ ràng là không hiểu Mặc Diệp rốt cuộc đang có ý gì.
Cái gì gọi là ăn vạ?
"Cuộc sống của phu thê người và tam ca không hạnh phúc, ngươi lại ăn vạ với bổn vương, nói tất cả chuyện này đều là vì bổn vương mà ra. Bởi vì ngươi và bổn vương đã từng... Đã từng có hôn ước?" Mặc Diệp tiếp tục hỏi.
Ở với Vân Quán Ninh lầu, hắn cũng đã học được không ít những từ mới lạ.
Vừa hay, lúc này có thể áp dụng những thứ đã học vào cuộc sống.
"Ta..."
Tân Tự Tuyết trong lòng điên cuồng gật đầu.
Nhưng khi nghe hắn hỏi vậy, nàng ta lại lúng túng không biết phải trả lời thế nào, nàng ta chỉ khẽ gật đầu, nói lí nhí: "Có lẽ là nguyên nhân này."
"Có lẽ?"
Hình như Mặc Diệp trầm giọng cười: "Ha..."
"Đến cả nguyên nhân người còn không biết mà lại tới làm bộ làm tịch trước mặt bổn vương, chẳng lẽ đây không phải ăn vạ?".
Sao hướng đi của kịch bản lại quá khác so với những gì nàng ta tưởng tượng?
Tần Tự Tuyết sửng sốt một chút.
Theo nàng ta, những năm gần đây Mặc Diệp đối với nàng ta cũng xem như dịu dàng.
Ít nhất, thái độ đối với nàng ta khác hẳn so với những tiểu thư khuê các khác.
Có lẽ trong lòng hắn có nàng ta.
Nghe nàng ta kể khổ như vậy, chẳng lẽ hắn không an ủi nàng ta, đau lòng cho nàng ta, nhân tiện nhận trách nhiệm về hắn, cho rằng chính hắn đã liên lụy nàng ta?
"Tam tẩu, nếu tẩu đã muốn ăn vạ với bổn vương, vậy chúng ta hãy đến trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu nói rõ" Mặc Diệp thản nhiên nói.
Tần Tự Tuyết: "..."
"Không phải!"
Nàng ta lo lắng giải thích: "Diệp ca ca, ta không có ăn vạ, tính kế chàng!"
"Chỉ là là mấy năm nay ta đã quá khổ. Diệp ca ca lẽ ra phải biết, vương gia nhà ta, hắn và Vân nhị tiểu thư của phủ Ứng Quốc công đã dan díu với nhau từ lâu."
Nói đến việc này, Tần Tự Tuyết đã thật sự rơi vài giọt nước mắt.
Nàng ta không cam tâm.
Nàng ta phải vất vả lắm mới có thể gả cho Mặc Hồi Phong, thậm chí còn vì hắn ta mà sinh hai cô con gái trong bốn năm.
Vốn tưởng có thể trói chặt trái tim hắn ta, nhưng nào biết thứ có thể trói chỉ là thân xác của hắn ta.
Đến nay, con tiểu tiện nhân Vân Đinh Lan kia càng trở nên điên cuồng, ngang ngược, lần trước ả còn không tiếc thân mình mà uống thuốc độc để hãm hại nàng ta.
Làm hại nàng ta bị Mặc Hồi Phong mắng mỏ, đánh đập, cuối cùng còn bị cấm túc mấy tháng, tước đi toàn bộ quyền hành trong tay.
Sau đó, vẫn là Vân Đinh Lan thay nàng ta "lên tiếng".
Nói nàng ta đã không sao, đừng trách phạt Doanh Vương Phi nữa.
Nhờ lời cầu xin" của nàng ta, Mặc Hồi Phong mới bỏ qua cho Tân Tự Tuyết.
Tuy nhiên, thái độ của hắn ta đối với nàng ta càng thêm lạnh nhạt, còn ngược lại đối với Vân Đinh Lan thì càng thêm dịu dàng. Cho rằng Vân Đinh Lan là mỹ nhân tâm địa lương thiện và là minh chứng tốt nhất cho tiểu tiện nữ!
Trái lại là nàng ta...
Chỉ cần nàng ta giải thích, thì sẽ nói là nàng ta giảo biện.
Chỉ cần nàng ta nói nửa cầu không phải về Vân Đinh Lan, thì sẽ nói nàng ta là nữ nhân ghen tuông, ghen ghét Vân Đinh Lan, lấy oán báo ân.
Chỉ cần nàng ta im lặng, thì lại nói là nàng ta chột dạ, đuối lý, ngầm thừa nhận rằng chính nàng ta là người đã hạ độc.
Tóm lại, cho dù Tần Tự Tuyết có làm cái gì cũng không đúng!
Nếu thành kiến của một người với một người nào đó đã ăn sâu vào tim, thì những lời giải thích đã không còn cần thiết. Nếu cứ cố giải thích thì chẳng khác nào tự trói buộc chính
mình.
Tân Tự Tuyết của hiện tại đang trong tình cảnh như vậy.
Nàng ta gượng cười: "Vân nhị tiểu thư kia đúng là lợi hại, ta thật sự không phải đối thủ của anh."
"Diệp ca ca cũng biết đó, ta xưa nay không thích tranh đấu với người khác."
Mặc Diệp đáp lại là sự im lặng.
"Cho nên, sau khi vương gia trở về từ biên cương, e rằng cái thân phận Doanh Vương Phi này của ta... cũng phải nhường lại cho Vân nhị tiểu thư."
Lúc này Mặc Diệp mới lên tiếng: "Ngươi nói những lời này với bổn vương là có ý gì?"
"Ta chỉ muốn nhận được sự cảm thông của Diệp ca ca thôi."
Tân Tự Tuyết tiếp tục lảm nhảm.
"Ý của ngươi là sau khi tam ca trở về từ biên cương sẽ bỏ người mà cưới Vân Đinh Lan?"
"Rất có thể sẽ như vậy."
Tân Tự Tuyết tiếp tục lảm nhảm.
"Nếu người bị tam ca bỏ, người muốn bổn vương đón người vào Minh Vương phủ?"
"Ta, ta không có ý đó..."