Vân Quán Ninh tò mò, đi đến trước mặt nàng ta, thì thấy nàng ta đang nhìn Cố Minh chằm chằm... Nàng hơi cau mày, đưa tay đến trước mặt nàng quơ vài cái: “Phi Phi?”
“Sao vậy, gặp ma à?”
Mặc Phi Phi không đáp lại, chỉ nắm tay nàng kéo xuống.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Minh.
Bộ dạng này khiến Vân Quán Ninh càng thêm tò mò.
Chưa từng thấy ai ngồi xe lăn à?
“Muội sao vậy? Sao ngây người ra vậy?”
Vân Quán Ninh lấy ngón tay chọc nhẹ vào trán của nàng ta. Lúc này, Mặc Phi Phi mới bừng tỉnh, hoàn hồn lại, nhìn sang nàng: “Thất tẩu tẩu, vị này là?”
“Đây là cửu cửu của tỷ, Cố Minh”
Vân Quán Ninh nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
“Không, muội chỉ là thấy giống một người...”
Mặc Phi gãi đầu.
Cổ Minh dịu dàng gật đầu: “Cửu công chúa.”
Cố Bá Trọng cũng đứng dậy hành lễ: “Cửu công chúa.”
“Cố lão gia không cần đa lễ như vậy.”
Mặc Phi Phu cười, lùi về sau hai bước rồi ngồi xuống, không để ý đến Mặc Diệp, nhưng vẫn tò mò nhìn Cố Minh chằm chằm: “Thì ra chàng chính là Cố nhị gia trong lời đồn?”
“Trong lời đồn?”
Cách hình dung này khiến nụ cười trên mặt Cố Minh càng sâu hơn: “Không biết cửu công chúa nghe lời đồn từ ai?”
“Bổn công chúa quên rồi.”
Mặc Phi Phi lắc đầu.
Nàng ta nghĩ kĩ lại.
Hình như là Mạt Lị bọn họ thường trò chuyện bên cạnh tai nàng ta.
Nói gì mà Cố nhị gia của Cố gia là mỹ nam nhân số một của Kinh thành.
Lúc trước, mẫu thân của Vân Quán Ninh - Cô Thị cũng là mỹ nhân số một có tiếng của Kinh thành.
Nói chung, Cố gia cho ra người đẹp.
Cả mỹ nhân và mỹ nam.
Chỉ tiếc là, vị Cổ nhị gia này từ nhỏ đã mắc bệnh tật, chỉ ru rú trong nhà. Hầu như chưa hề xuất hiện trước mặt người ngoài, thậm chí ít ai thấy được bộ mặt thật của hắn.
Cho nên Mặc Phi Phi có chút ấn tượng.
Bây giờ gặp mặt...
Vị Cổ nhị gia này tuy lớn hơn nàng ta một thế hệ, những tướng mạo tuấn tú, khí chất dịu dàng.
Tuy ngồi xe lăn, nhưng với gương mặt này, khí chất này, đủ để khiến người khác đắm chìm.
Hắn như một ao suối nước nóng.
Giữa mùa đông lạnh lẽo này, có thể mang đến cho người khác sự ấm áp ôn hòa.
Cho dù có chìm vào trong đấy, thì cũng cam tâm chịu đựng.
Ánh nhìn của Mặc Phi Phi có vài phần si mê.
Cổ Minh vẫn mỉm cười ôn hòa: “Lời đồn thì Cố Minh không dám nhận. Ta chẳng qua chỉ là mắc bệnh tật, ít khi ra phủ, nên mới có những lời đồn bí ẩn đó mà thôi.”
Vân Quán Ninh uống một ngụm trà.
“Phi Phi, muội vẫn chưa nói muội đến tìm tỷ rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nàng quay đầu nhìn Mặc Phi Phi: “Sao lại tìm đến Cố gia? Thật sự có chuyện gấp gì sao?”
Mặc Phi Phi vội thu lại ánh nhìn.
Bây giờ, nếu đã nhận Vân Quán Ninh làm chị gái ruột, vậy thì ông ngoại của nàng cũng là ông ngoài của nàng ta.
Cửu cửu của nàng cũng là cứu cứu của nàng ta!
Mặc Phi Phi nói: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi! Sau giờ Dậu là muội đã đợi tỷ ở vương phủ rồi, nhưng mãi không thấy tỷ. Hạ nhân nói tỷ và thất ca ca đến Cố gia đón Viên Bảo, muội không chờ được nữa nên đến đây tìm tỷ”
“Nếu như muốn chút nữa, cổng cũng sẽ đóng lại đó!”
Nói rồi, nàng ta nhìn Cố Bà Trọng và Cố Minh.
“Tuy nhiên chuyện này rất quan trọng, nhưng ông ngoại và cửu cửu không phải là người ngoài, nên muội nói thẳng ra vậy.”
Nha đầu này đúng là dễ làm thân quá nhỉ.
Một tiếng “ông ngoại”, “cửu cửu”, gọi còn thân mật hơn cả Vân Quán Ninh!
Cố Bá Trọng vội xua tay: “Cửu công chúa, lão hủ không dám nhận.”
Ông ấy đứng dậy: “Nếu như các con có chuyện nói với nhau, vậy thì lão già ta đây tránh mà trước đây”
Cố Minh vốn cũng muốn rời khỏi, nhưng bị Mặc Phi Phi gọi lại: “Cửu cửu có thể ở lại! Chúng ta đều là người trẻ tuổi, không có gì phải tránh mặt cả.”
Cổ Bả Trọng vừa đi đến trước cửa: "..”
Đau lòng quá!
Vậy là vì ông ấy là ông già rồi nên cửu công chúa không giữ ông ấy lại sao?
Thôi vậy, chuyện của người trẻ tuổi, ông ấy không xen vào được nữa!
Cố Bà Trọng chắp tay phía sau lưng, rời khỏi.
Cố Minh chỉ có thể ở lại, kiên nhẫn nghe Mặc Phi Phi nói.
“Thất tẩu tẩu, chuyện là vậy, tối qua chẳng phải là muội đến cáo trạng với phụ hoàng, nói là tiện nhân Tôn Đáp Ứng muốn hãm hại muội, kéo muội vào cuộc sao?”
Mặc Phi Phi vừa mở miệng là nói liên tục.
“Tôn Đáp Ứng bị đánh một trận, nhưng vẫn không chịu khai ra ai là chủ mưu”
“Trong lòng muội tức giận lắm! Muội cứ quấn lấy phụ hoàng, bảo ông ấy nhất định phải làm rõ chuyện này cho muội”
Vân Quán Ninh toát mồ hôi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó phụ hoàng lại đánh Tôn Đáp Ứng một trận! Tỷ có biết tiểu tiện nhân đó nói gì không?”
Mặc Phi Phi tức đến mức nắm chặt tay bản thân.
Vân Quán Ninh tò mò hỏi: “Nói gì?”
“Ả ta dám nói là không ai bảo ả ta làm vậy cả! Á ta chỉ đơn thuần là căm ghét mẫu phi, cảm thấy bổn công chúa ngốc, dễ dụ nên mới làm như vậy!”
Mặc Phi Phi nổi giận vỗ bàn, bàn trà “bùm” một tiếng vang lên.
Viên Bảo trong lòng Mặc Diệp giật mình, hắn vội ôm chặt nó hơn.
Hắn không vui liếc nàng ta một mắt.
Ánh mắt đó rõ ràng là đang trách mắng nàng ta.
Mặc Diệp nghĩ trong lòng, muội muội lớn vậy rồi, phạm sai lầm vẫn còn có thể đập một trận.
Hắn khó lắm mới có thể ôm con trai vào lòng, sau khi tỉnh dậy là con trai chỉ muốn mẫu thân chứ không muốn hắn...
Con trai không được bị làm ồn!
Mặc Diệp nghĩ trong lòng, muội muội lớn vậy rồi, phạm sai lầm vẫn còn có thể đập một trận.
Hắn khó lắm mới có thể ôm con trai vào lòng, sau khi tỉnh dậy là con trai chỉ muốn mẫu thân chứ không muốn hắn...
Con trai không được bị làm ồn!
Mặc Lão Thất thật nhỏ bé quá đi.
Mặc Phi Phi lè lưỡi, vội thu tay lại rồi hạ thấp giọng xuống: “Thất tẩu tẩu, tỷ có biết phụ hoàng đã xử lý Tôn Đáp ứng như thế nào không?”