Sau khi Vân Quán Ninh năm lần bảy lượt cố giữ lại mà không được, còn chưa đến trưa Đức phi đã trở về cung.
Còn chưa kịp nhìn thấy đứa trẻ đó, bà đang lo lắng cho “hai huynh muội” của Viên Bảo. Sau khi về cung, bà lập tức ra lệnh cho những cung nhân đi ra ngoài thành kiểm tra ngôi miếu đổ nát.
Tìm cách sắp xếp, chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ đó.
Không ngờ, cung nhân đã tìm kiếm khắp ngoại thành, lật tung mấy ngôi miếu, kiểm tra hết những ngôi đền bị hỏng, nhưng cũng không thấy hai đứa trẻ đó đâu!
“Làm sao lại có thể được?”
Đức phi kinh ngạc: “Bọn chúng còn nhỏ như vậy, nhất định sẽ không nói dối gạt bổn cung đâu.”
Bà tin chắc là như vậy: “Là do năng lực của các ngươi không ra gì, vô dụng! Đồ ăn hại! Còn không mau tiếp tục tìm cho bổn cung!”
Các công nhân ấm ức, đành phải tiếp tục xuất cũng tìm kiếm.
Những kinh thành lớn như vậy, muốn tìm hai “huynh muội sống nương tựa vào nhau”, còn là những đứa bé nhỏ cỡ tầm bốn, năm tuổi, làm gì mà dễ dàng cơ chứ?!
Những cung nhân một lần nữa lại phí công quay trở về, lại bị Đức phi mắng thành đồ vô tích sự.
Lý ma ma can ngăn: “Nương nương, có lẽ tiểu hiệp sĩ đó thực sự nói dối thì
sao?”
“Có thể là cậu ấy không muốn chúng ta biết bọn họ thực sự là con của ai.”
Ngay khi bà Lý vừa mở miệng, Đức phi đã bình tĩnh lại khá nhiều.
“Ai mà lại không muốn cho bổn cung biết? Nếu bổn cũng biết, bọn chúng sẽ có rất nhiều lợi ích! Hai đứa nhỏ này cũng thật là lạ, nhưng cũng rất đáng khen ngợi!”.
Còn nhỏ tuổi mà đã chính trực như vậy, thật là hiếm có mà!
Trong thâm tâm của Đức phi càng ngày lại càng thích Viên Bảo hơn.
Nhưng thật tiếc khi một đứa bé thông minh, lanh lợi như vậy lại không phải là cháu của bà...
Đức phi khẽ thở dài một hơi.
Đồng thời, tại Thanh Ảnh Viện của Minh vương phủ.
Viên Bảo tự hào đặt tất cả những thứ mua được trên phố lên bàn: “Mẫu thân, người chọn đi!”
“Chọn cái gì?”
Vân Quán Ninh đang phối thuốc cho Mặc Vĩ.
Ban nãy nàng đã đến Chu Vương Phủ một chuyến và phát hiện ra rằng cơ thể của Mặc Vĩ đã được cải thiện rất nhiều. Thuốc lúc trước là lấy độc trị độc, nhưng bây giờ lượng độc tố đã không còn nhiều nữa, nên đổi sang dùng thuốc ôn hòa và bổ dưỡng lại rồi.
Nhưng cũng không được bồi dưỡng quá nhiều.
Thứ nhất, Mặc Vĩ từ nhỏ đã bị bệnh, thân thể đã bị suy dinh dưỡng rất trầm trọng, không thể bồi bổ quá nhiều,
Thứ hai, Mặc Vũ khí lực đang tràn đầy, nhưng đã nhiều năm như vậy lại không hề có một nữ nhân nào ở trong phòng.
Nếu mà bổ quá...
Hậu quả có thể sẽ hơi nan giải.
“Mẫu thân chọn những thứ người thích nhất đi.”
Viên Bảo ngồi trên băng ghế cao chống má, hai bắp chân nho nhỏ đung đưa, đáng yêu vô cùng.
Vân Quán Ninh gác lại việc đang làm, đi tới bàn xem thử: “Ôi! Con trai à, con lấy bạc ở đâu ra mà lại mua nhiều đồ như thế!”.
“Cái này không phải là đã đem toàn bộ cửa hàng về nhà luôn rồi hay sao?”
hôm nay khi Đức phi tới phủ, Vân Quán Ninh ở tiền viện tiếp đón.
Như Ngọc và Viên Bảo chuồn vào từ cửa sau nên nàng không biết rằng Viên Bảo đã đi ra ngoài một chuyến và vác nguyên một cái cửa hàng trở về?!
Trên bàn đầy ắp son phấn, đồ trang sức bằng vàng và bạc.
“Là Đức phi tổ mẫu cho con bạc đấy.”
Viên Bảo tự hào lắc lư cái đầu.
“Cái gì?!”
Vân Quán Ninh sửng sốt: “Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao ta lại không biết?!”
Đức phi và Viên Bảo đã biết nhau từ khi nào?!
Hôm nay khi bà đến vương phủ, hoàn toàn không hề nhắc tới một chữ nào!
Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng và chết lặng của nàng, Viên Bảo cười khúc khích. Cậu nhóc tươi cười nghiêng người về phía trước: “Mẫu thân, người cứ yên tâm đi!”
“Đức phi tổ mẫu không nhận ra con đâu.”
Lúc này Viên Bảo mới kể một mạch toàn bộ đầu đuôi sự việc ra.
Biết được rằng con trai đã cứu Đức phi...
Vân Quán Ninh không dám nhìn cậu bé, một lúc lâu sau mới nói một câu: “OMG!"
“Đại nhi tử của mẫu thân! Làm sao con có thể lợi hại như vậy được?!”