Vừa dứt lời, nàng ta liền khinh thường nhìn về phía bà lão.
“Vân Nhị tiểu thư, nô tỳ khuyên người hãy bình tĩnh lại một chút.”
Bà ta giữ chiếc hộp gấm lại: “Người nên coi trọng đối với bộ giá y trong hộp gấm này một chút.”
“Chỉ là một bộ giá y quen, ta cần gì phải coi trọng?!”
Vân Đinh Lan hung hăng nói.
Xem ra, nàng ta thực sự không biết phân biệt tốt xấu.
Vân Quán Ninh tươi cười đến gần, cầm bộ giá y trong hộp gấm lên: Nhị muội muội, muội nhìn kỹ đi! Bộ giá y này có gì bí ẩn.”
Vốn dĩ bà lão định ngăn cản lại.
Nhưng đối mặt với Vân Quán Ninh...
Vương gia và vương phi của bà ta không phải đối thủ của nàng, bà ta làm sao dám suồng sã?
Bà lão rụt cổ, lùi lại một bước: “Minh vương phi.”
“Xê ra.”
Vân Quán Ninh liếc nhìn bà ta một cái, rồi mới trước khi nhìn về phía Vân Đinh Lan.
Vân Đinh Lan cầm lấy bộ giá y, nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó lắc đầu nói: “Không phải chỉ là một bộ giá y thôi sao? Có cái gì bí ẩn đâu cơ chứ? Ta không nhìn ra.”
“Con trẻ như vậy mà đã bị mù, thật là đáng tiếc.”
Vân Quán Ninh lạnh lùng nói.
Vân Đinh Lan nghẹn lời, nhưng mặt nàng ta xấu hổ đỏ bừng lên, cổ cứng lại: “Vậy, vậy thì tỷ nói xem trong bộ giáp này có bí ẩn gì?”
“Muội không nhìn ra đây là bộ giá y mà năm đó khi gả đi Tần Tự Tuyết đã mặc sao?!”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Vân Đinh Lan lập tức chết lặng!
Đây thực sự là giá y mà năm đó Tần Tự Tuyết đã mặc sao?
Nàng ta lật qua lật lại xem rất nhiều lần, sau đó mới nhận ra sợi chỉ vàng trên bộ giá y là sợi chỉ dành riêng cho hoàng gia. Ngoài ra là những bông hoa mẫu đơn lớn trên giá y, kiểu dáng này rõ ràng là giống triều phục của vương phi hơn!
Ban nãy giá y được gấp gọn gàng nên Vân Đinh Lan không nhìn kỹ.
Khi nhìn kỹ, thì sắc màu trên mặt đã nhạt đi!
“Tần Tự Tuyết đây là có ý gì?!”
Nàng ta quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào bà lão.
“Chẳng phải là Vân Nhị tiểu thư không hài lòng với bộ giá y ban đầu sao?”
Trên mặt bà lão không chút biểu cảm, nói đầu ra đấy: “Vương phi của ta cho rằng Vân nhi tiểu thư là trắc phi, cho nên chỉ có thể mặc giá y màu hồng.”
“Nhưng vì Vân Nhị tiểu thư không hài lòng”
“Thà trì hoãn giờ lành cũng không muốn xuất giá đúng giờ. Dùng chiêu này để uy hiếp vương phủ, khiến mọi người cười nhạo...”
“Vương phi cũng không còn cách nào khác! Dù sao thì cũng không thể đưa ngay cho Vân Nhị tiểu thư bộ giá y mới được, vì vậy chỉ có thể dùng bộ giá y mà năm xưa vương phi đã mặc khi gả cho vương gia.”
Bà lão dừng lại: “Vương phi của ta cũng đã nói rồi.”
“Mặc dù bộ giá y này đã được cất giữ trong nhiều năm, nhưng vương phi chỉ mặc có một lần, hơn nữa cũng được giữ gìn rất tốt.”
“Hy vọng rằng Vân Nhị tiểu thư sẽ không để bụng, cũng không cảm thấy là Vân Nhị tiểu thư đã chịu ấm ức.”
Vân Quán Ninh bình tĩnh nhìn đánh giá bà lão một cái.
Bà lão này miệng lưỡi sắc bén, suy nghĩ rõ ràng, là một người tài dễ uốn nắn! Không giống như bà Trương trong viện.
Thích tỏ vẻ thông mình, tham lam những thứ lặt vặt, hai mặt, ăn cây táo, rào cây sung... Đủ mọi khuyết điểm đều có!
Nếu ở bên cạnh nàng có một nhân tài như vậy, thì nàng cũng không cần phải tự mình ra mặt trong mọi việc!
Vân Quán Ninh ngay lập tức nảy sinh ý định muốn bắt bà lão này về.
Chỉ là nàng không biết bà lão này trung thành với Tần Tự Tuyết đến nhường nào.
Với suy nghĩ sâu xa trong mắt, nàng khoanh hai tay lại, tay phải chống cằm, cẩn thận quan sát bà lão đó.
Chỉ là ánh mắt của nàng rơi vào tầm mắt của bà lão, giống như một đồ tể cầm dao nhìn một con heo béo vậy. Hơn nữa bà ta chính là con lợn béo sắp bị thịt đó!
“Minh vương phi, người, người đừng nhìn nô tỳ như vậy.”
Trong lòng nô tỳ sợ hãi!
Bà lão nuốt nước bọt.
Vân Quán Ninh nở nụ cười tươi, vẻ mặt thay đổi lại như thường: “Bổn vương phi có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi!”
Vân Đinh Lan chỉ nghĩ rằng Vân Quán Ninh đang cố trút giận thay cho nàng ta.
Nàng ta mở mày mở mặt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi với vẻ “Bà sắp xong đời rồi”.
Lão bà thót cả tim, giọng nói run rẩy đáp: “Không biết Minh vương phi có chuyện gì, nô tỳ nhất định, nhất định sẽ nói hết mọi chuyện mình biết ra mà không giấu diếm gì...”
“Đừng căng thẳng, chỉ một vài câu hỏi nhỏ mà thôi.”
Vân Quán Ninh đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai bà ta.
Bà lão chân nhũn ra, suýt chút nữa là bị cái vỗ vai của cô đẩy xuống gầm bàn rồi.