“Muội chính là cô mẫu của nó đấy.”
Nàng ta chớp chớp mắt: “Thất ca ca, cho dù thất tẩu không chịu thừa nhận thì Viện Bảo cũng chính là nhi tử của huynh.”
“Nhưng muội cũng có thể khẳng định, Viện Bảo chính là nhi tử của huynh! Chỉ cần nhìn vào tướng mạo của hai người, còn có tính tình giống hệt kia nữa, chắc chắn không thể sai được?”
“Thật không?”
Mặc Diệp bán tín bán nghi: “Vậy tại sao Vân Quán Ninh không muốn thừa nhận?”
Hắn nghĩ mãi không ra, nếu như thừa nhận Viên Bảo là nhi tử của hắn, vậy nàng ta không phải là mẹ quý nhờ con sao?
Ngay cả phụ hoàng, mẫu phi cũng sẽ trọng thưởng cho nàng ta.
Hắn cũng sẽ không vì hiểu nhầm mà gây khó dễ cho nàng.
Tại sao nàng không muốn thừa nhận chứ?
“Đoán chừng là huynh tổn thương tẩu ấy quá sâu đậm rồi?”
Mặc Phi Phi một lời trúng đích.
Mặc Diệp không lên tiếng.
Lại nói, bốn năm nay hắn đối với Vân Quán Ninh ... thực sự là rất quá đáng. Bốn năm trước chẳng những hung hăng tra tấn nàng, còn cấm túc nàng bốn năm không thèm dòm ngó tới.
Tùy ý để hạ nhân trong phủ, bắt nạt mẹ con hai người.
Mặc kệ để Tân Tự Tuyệt vu oan hãm hại nàng, tùy ý để đám người Đức Phi trách móc đánh mắng oán hận nàng.
Trong lòng Vân Quán Ninh có oán hận, cũng là điều đương nhiên.
“Ai bảo bốn năm trước nàng ta tính kế bổn vương? Còn cùng gia định tư thông?”
Cho dù Mặc Phi Phi không phải là bị nàng ta hãm hại thì hai chuyện này cũng là nút thắt khó mà tháo gỡ trong lòng Mặc Diệp. Vẻ mặt Mặc Diệp không chút thay đổi có vài phần cưỡng từ đoạt lý.
“Thất ca ca.”
Mặc Phi Phi nhìn thẳng hắn, không hề cười đùa nói: “Chuyện của muội bốn năm trước đều là hiểu lầm”
“Nói không chừng, chuyện của huynh, còn có chuyện gia định kia ... cũng là hiểu lầm. Những chuyện này vẫn nên sớm điều tra rõ ràng, để tránh vu oan giá hoạn cho thất tẩu tẩu.”
Nghe thấy điều này, Mặc Diệp càng trầm mặc.
“Thất ca ca, thực ra muội không quan tâm, Tần Tự Tuyết mang thai là nam hài hay là nữ hài”
Nàng ta cúi đầu, giọng điệu có chút cô đơn: “Mặc dù muội biết
muội có suy nghĩ như vậy là không tốt! Suy cho cùng hài tử kia vô tội.”
“Nhưng mà muội đang nghĩ, Tần Tự Tuyết sảy thai thật tốt! Có phải là muội quá độc ác rồi không?”
Diệp Mặc nhìn nàng ta một cái: “Trong lòng muội hận nàng ta, không phải nhằm vào hài tử kia, cũng không phải là độc ác.”
“Muội tin chắc, Viên Bảo chính là Hoàng trưởng tôn của phụ hoàng. Cho nên cho dù Tần Tự Tuyết sinh nam hài cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Viện Bảo.
Nàng ta cũng là có tư lợi.
Suy cho cùng nàng ta là thân cô cô của Viên Bảo, Mặc Phi Phi cũng thật lòng yêu thương Viên Bảo.
Cho dù chưa chứng thực được thân thế của Viên Bảo.
Đức Phi nhận sai người, trước mắt lại còn bị bệnh, một lòng cho rằng Mặc Phi Phi hoa mắt.
Nàng ta cũng không dám đi kích thích bà ta nữa, hôm nay cũng không dám nhắc tới chuyện Viên Bảo chính là Hoàng trưởng tôn.
“Phù ... đều đã qua rồi! Không nói nữa, càng nói thì trong lòng càng nghẹn muốn chết.”