Vân Quán Ninh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đi tới lại là...
Triệu hoàng hậu với vẻ mặt rất tức giận!
Không phải bà ta bị Mặc Tông Nhiên giam cầm ở Khôn Ninh Cung sao?
Sao hôm nay lại có thể ra khỏi cung được?
Nghi ngờ trong lòng nàng chưa biến mất, thì Triệu hoàng hậu đã giận dữ tiến lại gần: “Vân Quán Ninh, uy lực của ngươi thật sự cũng rất to đấy!”
“Có câu này người đã nghe qua chưa? Trong rừng không có hổ, “khỉ xưng vương xưng bá”!”
Các vị quan khách quỳ xuống, thỉnh an Triệu hoàng hậu.
Bao gồm cả Tần Tự Tuyết cũng quỳ xuống.
Nhưng Triệu hoàng hậu lại không quan tâm tới bất kỳ ai khác.
Bà ta vừa bước vào cửa, đã nhắm chuẩn về phía Vân Quán Ninh mà “phát hỏa”: “Hẳn là người coi phủ Tam Vương này thành Minh Vương Phủ của ngươi đúng không?”
“Hoàng thượng cho phép người làm càn như vậy sao, bổn cung không cho phép!”
Có thể thấy Triệu hoàng hậu đang rất tức giận, gương mặt biển sắc.
Vân Quán Ninh cau mày.
Nàng còn đang muốn thỉnh an Triệu hoàng hậu, nhưng đột nhiên lại bị Mặc Diệp nắm lấy cánh tay, ra hiệu cho nàng không cần phải quỳ.
Vân Quán Ninh cũng hơi cúi đầu thỉnh an Triệu hoàng hậu: “Mẫu hậu.”
Hàng động này, càng chọc tức Triệu hoàng hậu!
“Vân Quán Ninh, người thật to gan! Nhìn thấy bốn cung mà không quỳ sao? Trong mắt người có thấy người mẫu hậu này hay không?”
"Co."
Vân Quán Ninh giơ tay, chỉ lên con mắt của nàng: “Con dâu vẫn có thể nhìn thấy rõ mẫu hậu
a."
Ngay cả sợi lông tơ trên mặt Triệu hoàng hậu, nàng đều nhìn thấy rất rõ!
Sao trong mắt lại không có bà ta được chứ?
“Quỳ xuống!”
Triệu hoàng hậu tức giận hét lên.
Vân Quán Ninh cau mày.
Mặc Diệp bước lên phía trước, bảo vệ nàng ở phía sau, mặt không chút biểu cảm nói với Triệu hoàng hậu: “Mẫu hậu nóng giận quá rồi! Trời nóng như vậy, tức giận dễ làm hại tới sức khỏe”
Thời tiết nóng bức?
Đây là đang mùa thu sắp bước vào mùa đông rồi, ai nói thời tiết nóng nực vậy?
Nhưng mà, Triệu hoàng hậu quả thực đã toát hết mồ hôi.
Bà ta là bị Vân Quán Ninh chọc tức!
“Giọng điệu của hai người các ngươi, bây giờ là đang muốn chống lại bổn cung đúng không?”
Triệu hoàng hậu nghiến răng hỏi.
“Mẫu hậu, con dâu không dám”
Vân Quán Ninh khẽ gật đầu: “Là Tam Vương Phi vu oan cho Nhị muội muội của con dâu, còn muốn kéo cả con dâu xuống nước! Con dâu cũng chỉ là muốn tìm ra chứng cứ, chứng minh bản thân vô tội mà thôi.”
“Người vô tội sao?
Triệu hoàng hậu chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Lúc trước bà ta không biết, đồ tiện nhân Vân Quán Ninh này, lại biết cách chọc tức người khác như vậy.
Nhưng sau khi bị nàng chọc tức hết lần này đến lần khác, bị thua trong tay nàng không biết bao nhiêu lần...
Bà ta biết đồ tiện nhân này có bao nhiêu người ghét rồi!
“Nếu người vô tội, vậy thì tất cả người trong thiên hạ này đều vô tội!”
Bà ta hừ một tiếng: “Chuyện ngày hôm nay bổn cũng hiểu rõ rồi! Cho dù bộ đồ cưới mà Vân Đinh Lan mặc không phải là của Tự Tuyết, nhưng đồ cưới của Tự Tuyết lại ở trong tay nàng ta, cũng bắt buộc phải trả lại!”
Vân Đinh Lan lo lắng nhìn Vân Quán Ninh.
Bộ đồ cưới đó, nàng ta căn bản cũng không biết nó ở đâu!
Nàng ta vẫn luôn cho rằng, bộ đồ mà Vân Quán Ninh đưa cho nàng ta mặc, chính là đồ cưới của Tần Tự Tuyết.
Nếu nó không phải...
Vậy bộ đồ cưới đó đang ở đâu?
Vân Quán Ninh nhướng mày: “Đương nhiên là phải trả lại rồi, dù sao thì đó cũng không phải là đồ của nàng ta.”
“Mẫu hậu có thể sai người tới Phú Quốc công để lấy, chính là ở trong khuê phòng của Nhị muội muội”
Vân Đinh Lan càng cau mày chặt hơn.
Nàng ta chưa từng thấy, Vân Quán Ninh để bộ đồ cưới đó vô khuê phòng của nàng ta...
Triệu hoàng hậu trừng mắt nhìn cô một cách giận dữ: “Nếu bộ đồ cưới không có ở đó, bổn. cung sẽ chặt hai tay của Vân Đinh Lan! Ai bảo nàng ta lấy thứ không nên lấy!”
Triệu hoàng hậu đây là đang tưởng rằng, nàng quan tâm đến Vân Đinh Lan sao?
Vân Quán Ninh vui mừng: “Mẫu hậu, tùy ý người.”
Đừng nói là chặt hai tay của Vân Đinh Lan, cho dù là chặt đi cả tứ chi của nàng ta, thì cũng không liên quan tới nàng!