Giờ đây Vân Quán Ninh đã hiểu ra là có chuyện gì.
Tên này đến đây tìm nàng để ăn vạ.
“Nói luôn đi, cần bao nhiêu ngân lượng thì người mới ngậm miệng.”
“Không nhiều đâu ạ, mười lượng là được rồi.”
Như Ngọc lập tức giơ một ngón tay ra.
Vụ làm ăn hôm nay chắc là cũng không được như ý.
Không ngờ Vân Quán Ninh lại chỉ nhìn hắn ta một cái sau đó xoay người đi vào phòng, lấy ra mười lượng bạc đưa cho hắn ta: “Nếu người mà không bảo vệ con trai ta cho tốt, ta sẽ lột da ngươi.”
“Vương phi yên tâm đi. Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực để bảo vệ thiếu gia”
Như Ngọc cất ngân lượng đi rồi nhanh chóng chạy vào trong bể Viên Bảo ra ngoài.
“Bai bai mẫu thân.”
Viên Bảo vẫy tay với nàng.
"Bai bai con trai."
Vân Quán Ninh nhìn Viên Bảo lưu luyến không rời: “Chiều mẫu thân và phụ thân giả sẽ đến đón con.”
“Con biết rồi, mẫu thân”
Có lẽ là do tối hôm qua gặp ác mộng, Viên Bảo vẫn còn cảm thấy sợ nên nó bảo Như Ngọc dừng lại một chút rồi vẫy tay nói với Vân Quán Ninh: “Mẫu thân, người hôn con đi.”
Lòng Vân Oản Ninh mềm tan chảy cả ra, nàng vội vàng chạy đến hôn lên khuôn mặt nhỏ của Viên Bảo.
“Bên này nữa.”
Viên Bảo chỉ vào má bên kia, Vân Quán Ninh cũng làm theo, hôn thêm một cái nữa lên má nó.
“Còn cả ở đây, ở đây, ở đây, ở đây nữa ạ.”
Viên Bảo lần lượt chỉ vào trán, mũi, cằm và cái miệng nhỏ nhắn của bé.
Vân Quán Ninh không hề cảm thấy phiền, nàng hôn lần lượt từng nơi một mới thôi. Lúc này Viên Bảo mới thỏa mãn, nó vươn tay ôm vào mặt nàng rồi cũng hỗn loạn xạ lên trên đó.
Sau đó Viên Bảo thấy không yên lòng, bắt đầu dặn dò: “Mẫu thân, người nhất định phải bảo trọng đó.”
“Nểu mẫu thân và phụ thân giả mà muốn đến đón con vào chiều nay thì người phải ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ta biết rồi, ông cụ non ạ”
Vân Quán Ninh lại mềm lòng, nàng véo nhẹ cái mũi nhỏ của Viện Bảo, sau đó mới nhìn Như Ngọc ôm nó ra khỏi Vương phủ.
Hốc mắt nàng hơi ươn ướt. Vân Quán Ninh đang nén khóc.
Không biết là do tối qua Viện Bảo gặp ác mộng, hay là bởi vì trẻ con trời sinh nhạy cảm mà Viên Bảo lại quấn lấy nàng như vậy.
Sau khi tiễn Viên Bảo đi, Mặc Diệp cũng phải tiến cung để thượng triều.
Đức Phi có tỉnh lại hay không, phía sau Tôn đáp ứng còn có những ai, rồi chuyện căn bệnh của Mặc Mĩ...
Nàng đều không có tâm tình để quan tâm nữa.
Bây giờ nàng rất nóng lòng muốn tìm Tống Tử Ngư để hỏi hắn ta về ác mộng hôm qua của Viên Bảo.
Nàng sợ rằng cơn ác mộng đó... sẽ trở thành sự thật.
Sau khi Tống Tử Ngư được phong làm Khâm Thiên Giảm, Mặc Tông Nhiên đã cố ý ban phủ đệ cho hắn ta.
Nhưng hắn ta là thế ngoại cao nhân, không quen ở nơi nhà cao cửa rộng như thế. Cho nên khi nào rảnh rỗi Tống Tử Ngư sẽ quay về núi Vân Vụ sống với Huyền Sơn tiên sinh.
cửa lớn Tống phủ vẫn đóng chặt, hạ nhân nói rằng đại nhân nhà bọn họ ra ngoài từ mấy ngày trước, đến giờ vẫn chưa về.
Vân Quán Ninh nghe vậy liền biết là Tống Tử Ngư đã quay về núi Vân Vụ.
Vì thế nàng lập tức thúc ngựa chạy đến núi Vân Vụ một chuyến.
Hôm nay nàng phải liệu thời gian. Nếu xuống núi muộn, để Viên Bảo chờ lâu thì nó sẽ thất vọng, sẽ lo lắng cho nàng.
Nhưng ai ngờ sau khi lên núi Vân Vụ lại nghe tin Tống Tử Ngư không có ở đó.
Còn Huyền Sơn tiên sinh thì đang ngồi ở bên bờ ao câu cả.
Mặc dù nói là câu cá nhưng trên móc câu lại không có chút mồi câu nào. Một đám cá con cứ bơi qua bơi lại, lắc lư cái đuôi nhỏ giống như đang cười nhạo Huyền Sơn tiên sinh là kẻ ngốc.
“Tiên Sinh”
Vân Quán Ninh nhăn mặt lại: “Người ngồi câu mà sao lại không có mồi, người đang câu sự cô đơn sao?”
“Ngươi thì hiểu cái gì! Xưa có Khương Thái Công câu cá, nay có ta, Huyền Thái Công, nguyện giả thượng câu*”
*Thái Công câu cá, nguyện giả thượng câu: Thái Công chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu mà không móc mồi câu, nhưng vẫn có cá mắc câu. Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào. Ý nói người nguyện ý sẽ tự tìm tới.
Huyền Sơn tiên sinh liếc mắt nhìn về phía nàng.
"...Vậy người tiếp tục đi.”